Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiếng đàn vô cùng ưu mỹ...

Nhiếp Vân lập tức cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như nở ra, để lộ ra cảm giác sảng khoái, linh hồn như ngâm trong nước nóng, cảm giác sảng khoái bao phủ làm nội tâm hắn rên rỉ sướng khoái không nói thành lời.

Tiên âm ảo cảnh!

Đối phương khảy đàn nhưng biến thành ảo cảnh.

Nhiếp Vân cũng tiếp xúc qua tiên âm đại đạo, trong cơ thể còn có tiên âm đan điền, vốn tưởng rằng tiến hành đầu độc mọi người sinh ra ảo cảnh đã đạt tới đỉnh phong, ai ngờ tiếng đàn... Cũng có thể xuất hiện ảo cảnh, làm cho người ta lâm vào trong đó không thể tự kiềm chế.

Lúc này Nhiếp Vân cảm giác tiếng đàn xâm nhập bốn phương tám hướng, hơn nữa như tiến vào thế giới khác, nơi này không có tranh đấu hay thống khổ, có chỉ có ấm áp và an tường.

Rong chơi trong thế giới mộng tưởng, phụ mẫu, Đạm Thai Lăng Nguyệt đang ở bên cạnh, hắn sống rất hạnh phúc.

Phụ mẫu Nhiếp Vân kiếp trước bị giết, thân nhân chia xa, nội tâm mang theo đại tiếc nuối, sau khi sống lại vẫn cố gắng vì người nhà sống tốt, mặc dù đến Hoàn Vũ thần giới vẫn không buông ước nguyện ban đầu.

Mục đích của hắn không phải biến thành đệ nhất thiên hạ mà là có được năng lực bảo hộ người nhà và những gì mình muốn bảo hộ!

Trong thế giới này, không có phân tranh, không có chiến đấu, chỉ có hạnh phúc, hắn có chút mất phương hướng không muốn đi ra ngoài.

Ông!

Thời điểm hắn lâm vào mê huyễn không cách nào tự kềm chế, đột nhiên tiên âm đan điền trong người chấn động, một đạo tiên âm chi khí tràn ngập toàn thân.

Có lực lượng tiên âm này du động làm tâm thần hắn chấn động, ngay sau đó hắn thoát ra khỏi ảo cảnh.

- Tiếng đàn thật lợi hại.

Tỉnh táo lại, Nhiếp Vân âm thầm may mắn.

Tuy trong không có chút sát ý nào nhưng lâm vào trong đó khômg cách nào tự kềm chế, chỉ sợ về sau sẽ càng ngày càng si mê, cuối cùng biến thành khôi lỗi của Diệu Âm.

Cho tới bây giờ hắn đã hiểu vì sao Trác Dương si mê Diệu Âm tiên tử như vậy, nếu như không phải tiên âm đan điền tự động xoay tròn ngăn cản ảo cảnh làm người ta si mê này, cho dù là hắn chỉ sợ cũng không nén được mà lâm vào trong đó!

Tiên âm đại đạo đạt tới cảnh giới chí cao đáng sợ như téế!



Quay đầu nhìn đám người chung quanh, chỉ thấy đám người Diệp Đào, Trác Dương cũng lâm vào say mê, bọn họ nhắm mắt hưởng thụ, trên mặt tươi cười giống như lâm vào ảo cảnh không tự kiềm chế được.

Xuyên thấu ra cửa sổ, đám người bên ngoài cũng như si mê như say sưa, lúc này cả Thúy Ngọc Các chỉ có thể nghe được tiếng đàn lượn lờ chứ không có gì khác.

- Ân? Tuy tiếng đàn đáng sợ nhưng lại mang theo một tia khổ sở...

Nhiếp Vân đang khiếp sợ Diệu Âm tiên tử cường đại, đột nhiên sững sờ.

Rời khỏi tiếng đàn ảo cảnh, hắn có thể chính thức nghe được ý tứ ẩn chứ trong tiếng đàn.

Có được tiên âm đan điền, cho dù từ điểm nào hắn cũng tự tinh thông âm luật, trong âm luật phiêu nhiên của đối phương mang theo tích tụ không giải tán, nó giống như viên đá ngăn dòng nước chảy, từ đó ngăn cản bước chân nàng tiến lên.

- Lĩnh ngộ với tiên âm đại đạo sâu như thế, có lẽ không nên xuất hiện loại tình huống này a!

Nghe ra điểm này, Nhiếp Vân hơi kỳ quái.

Mặc dù hiện tại hắn không biết cảm giác tích tụ kia là thế nào, vì sao đối phương là cao nhân âm luật lợi hại lại xuất hiện vấn đề đơn giản như thế?

- Trừ phi... Trên người nàng có tật, lực lượng trong người không thể quán thông...

Đột nhiên Nhiếp Vân suy nghĩ chuyện khác.

Có thể làm cho người lĩnh ngộ âm luật tới cấp độ này, chỉ có một khả năng, đó chính là nội tâm tích tụ thương thế tạo thành.

Tiên âm là một loại đại đạo, toàn lực biểu thị đại đạo này không cho phép xuất hiện một tia khuyết điểm nhỏ nhặt, Diệu Âm tiên tử diễn tấu sớm chuẩn bị từ lâu, hơn nữa vô số công tử điên cuồng, có chuyện trong lòng làm thân thể tích tụ thương thế là không có khả năng.

- Nhìn xem!

Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân quán thâu lực lượng vào trong hai mắt và quan sát.

Ông!

Trong hai mắt có bản sách thuốc không ngừng xoay tròn, lực lượng Thần Nông Bách Thảo Kinh quán thâu toàn thân.

Hắn không sử dụng thủ đoạn xem bệnh bình thường, mà là... Thần Nông Đại Đế truyền lưu Vọng Khí Pháp.

Đây là một loại tuyệt kỹ độc môn của truyền nhân Thần Nông, lợi dụng loại thủ đoạn này, mặc dù không cần bắt mạch, không cần hỏi thăm cũng có thể nhìn ra căn nguyên ẩn tật của bệnh nhân.



Nhân thể giống như thiên địa tự nhiên, chia làm âm dương, ngũ hành, âm dương cân đối, ngũ hành tuần hoàn mới có thể kiện kiện khang khang, Vọng Khí Pháp nhìn ra cân đối âm dương ngũ hành của thân thể, một khi xuất hiện độ lệch nói rõ sinh bệnh, nói rõ mang thương tích.

Sau khi Nhiếp Vân luyện hóa Thần Nông Bách Thảo Kinh vẫn sử dụng vọng, văn, vấn, thiết xem bệnh, loại thủ đoạn này không sử dụng.

Không phải hắn không muốn dùng, thứ nhất, thực lực hắn bây giờ cưỡng ép vận chuyển phi thường cố hết sức, thứ hai, rất dễ dàng bị người khác phát hiện xác nhận là đệ tử Thần Nông.

Đệ tử Thần Nông có danh khí rất lớn, trước khi có đủ thực lực không nên công bố ra ngoài, bằng không rất dễ dàng bị người ta bắt làm y sư tư nhân, sinh tử không do mình khống chế.

Hắn chưa từng nhìn thấy tình huống này, cho nên từ khi rời khỏi Viêm Hoàng liền không sử dụng.

Lúc này tất cả mọi người lâm vào trong tiên âm ảo cảnh, Diệu Âm tiên tử đối diện lại hết sức chăm chú khảy đàn, không có người chú ý nên thi triển cũng không bị ai phát hiện.

Ông!

Thần Nông Bách Thảo Kinh trong mắt xoay tròn, chỉ trong nháy mắt tràng cảnh biến hóa.

Thân ảnh uyển chuyển sau màn che biến thành một dòng khí lưu xoay tròn, trong đó âm dương giao hòa, ngũ hành hoàn hoàn tương sinh, hình thành bức đồ hình người.

- Ân? Quả nhiên có vấn đề!

Khí lưu chuyển động phi thường cân đối, xem một hồi Nhiếp Vân lập tức phát hiện vấn đề.


Lúc khí lưu chuyển động xuống dưới mang theo một tia ảm đạm, khác với màu sắc chung quanh, âm dương, ngũ hành khí lưu đi tới nơi này liền gặp trở ngại, giống như có hòn đá nằm trong đường ống ngăn cản khí lưu chảy qua.


- Đây không phải độc, cũng không phải bệnh, càng không phải tổn thương.


Nhiếp Vân càng nhìn càng suy nghĩ.


Vọng Khí Pháp có thể phân biệt màu sắc trúng độc, bệnh, tổn thương, tất cả không giống nhau, màu xám không phải màu của ba loại này.


- Là vấn đề thể chất...


Một lát sau Nhiếp Vân hiểu ra.


Đây cũng không phải là trúng độc và sinh bệnh, mà là đối phương tu luyện công pháp, đại đạo, và thể chất sinh ra xung đột tạo thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK