Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bàn tay của Yêu nhân cùng Tu La véo ở trên cổ họng của đối phương, trường kiếm thì xỏ xuyên qua trái tim người khác.

Xem ra là đồng quy vu tận, hơn nữa nhìn bộ dạng thi thể, nên tử vong không biết bao nhiêu vạn năm, y phục trên người bị gió thổi qua, bắt đầu biến thành tro bụi, từng khúc chôn vùi.

Ở Linh giới, tuy Yêu nhân cũng có mâu thuẫn với Nhân loại, nhưng quyết không phải tử địch, Tu La mới là địch nhân của rất nhiều chủng tộc.

- Ân, linh khí chấn động thật nồng đậm?

Vừa tiến vào đại điện đã bị hai thi thể kia hấp dẫn, khi chuyển di lực chú ý, Nhiếp Vân mới phát hiện toàn bộ cung điện tràn ngập linh khí chấn động đậm đặc, tựa hồ hít một ngụm liền để cho người tâm tình khoan khoái dễ chịu, tu vi có chút tiến bộ.

- Có thể tản mát ra linh khí nồng đậm như thế, nhất định là chí bảo nào đó!

Con mắt Nhiếp Vân sáng ngời, vận chuyển Thiên Nhãn, nhìn lại không trung.

Thiên Nhãn quan sát, linh khí tựa như sương mù có thể thấy được, tứ tán bay tới, tựa hồ ở chỗ càng sâu trong đại điện lan tới.

Nơi này có chút ít âm u, bị Tu La sát khí trở ngại, thấy không rõ lắm.

Nắm Bắc Đẩu kiếm trong tay, tinh thần Nhiếp Vân tập trung, chậm rãi đi thẳng về phía trước.

Vèo!

Mới vừa đi không xa, đằng sau một cột đá đột nhiên phóng tới một đạo kiếm quang, kiếm khí huy hoàng, công chính khổng lồ, còn chưa tới trước mặt liền như nhiệt phong, để cho trong nội tâm Nhiếp Vân không khỏi xiết chặt.

- Thiên Đường có lối ngươi không đi, dám đến nơi đây, chết đi cho ta!

Sau lưng kiếm quang, một tiếng hừ lạnh vang lên, trong giọng nói mang theo oán độc cùng cừu hận.

Không cần nhìn người, Nhiếp Vân liền biết chắc là Đoạn Tiếu!

Trước kia chứng kiến Vương Trọng, Diệp Tần, lại không có gặp thằng này, nói rõ hắn khẳng định tiến vào đây rồi, cho nên kiếm quang đột nhiên xuất hiện, với hắn mà nói cũng không phải kinh ngạc, mà đã sớm ngờ tới, linh hồn gia trì Bắc Đẩu kiếm, tuyệt chiêu kích xạ ra.



Trước kia linh hồn của hắn nhỏ yếu, ở Linh giới không có tác dụng, vừa rồi trên đường đi đến thôn phệ bóng đen, để cho linh hồn gia tăng đến tiếp cận ba vạn, tùy thời có thể đột phá Tiên cấp trung kỳ.

Loại linh hồn này đã có thể gia trì ở trên lực lượng, có linh hồn gia trì, Bắc Đẩu kiếm thức thứ nhất Lưu Quang uy lực càng hơn, xuyên thẳng qua hư không giống như sao băng, thẳng tắp nghênh hướng kiếm quang của Đoạn Tiếu.

Đinh đinh đinh!

Hai kiếm va chạm, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy lực lượng cuồng bạo dâng lên, sắc mặt đỏ bừng, lập tức bay rớt ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.

Cho dù linh hồn tấn cấp, thực lực tăng vọt, nhưng hai người khác biệt thật sự quá lớn, một cái Thiên Tiên một cái Tiên Thể cảnh, kém trọn vẹn hai đại cấp, không thể so sánh nổi.

- Ân? Loại người thực lực thấp kém như ngươi, rõ ràng có bảo kiếm này, hôm nay đều là của ta!

Một chiêu đánh bay Nhiếp Vân, Đoạn Tiếu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chỗ bảo kiếm của mình va chạm, đã có thêm lổ hổng, toàn bộ trường kiếm xuất hiện vết rách.

Chuôi kiếm này của hắn, là bảo vật Tiên phẩm trung kỳ đỉnh phong, tốn hao cực lớn mới lấy được, không nghĩ tới chỉ đụng một cái liền biến thành như vậy, đủ thấy trường kiếm trong tay đối phương cao bao nhiêu, viễn siêu Tiên phẩm trung kỳ.

Trong tiếng huýt gió, tay phải Đoạn Tiếu mãnh liệt trảo về phía trước, lực lượng Thiên Tiên cảnh cuồng bạo phún dũng ra, Tiên lực hội tụ hình thành một bàn tay cự đại, trảo tới Nhiếp Vân.

- Đi!

Nhiếp Vân biết rõ không thể liều mạng với thằng này, Phượng Hoàng chi dực triển khai, thân thể bay đến không trung, đi tới trên đại điện.

Đang ở chỗ cao, rốt cục nhìn rõ ràng tình huống, không tự chủ được run rẩy lên.

- Thiên Diệp Tiên Liên? Vậy mà thực sự có loại vật này?

Nhiếp Vân chấn động toàn thân, không tự chủ được lên tiếng kinh hô.

: 04

Thiên Diệp Tiên Liên, một trong các tuyệt thế bảo vật mà truyền thừa của Bắc Đẩu tinh quân đã từng ghi lại, nghe nói loại vật này sinh ra ở trong Hỗn Độn, hấp thu Hỗn Độn chi lực phát triển, là tài liệu tuyệt hảo luyện chế Tạo Hóa Tiên Khí, nằm mộng cũng không nghĩ đến lại gặp ở chỗ này.

Căn cứ Bắc Đẩu tinh quân truyền thừa ghi lại, vị Linh giới đại năng này lúc trước muốn tìm một cây cũng không thể được, ở chỗ này phát hiện một cây, quả thực không thể tưởng tượng nổi.



- Thứ này không biết thành thục bao nhiêu năm, chỉ sợ trước kia chứng kiến Yêu tộc đại năng cùng cường giả Tu La đều là vì cướp đoạt nó mà chết!

Nhiếp Vân lập tức hiểu được.

Trước kia chứng kiến hai cổ thi thể, hẳn là bởi vì cướp đoạt bảo vật này mà chết, bằng không thì, cho dù có lại đại cừu hận, cũng không có khả năng đồng quy vu tận, sắp chết cũng muốn kéo một cái đệm lưng.

- Tuy ta không biết luyện chế Tạo Hóa Tiên Khí, nhưng loại bảo vật thiên địa sinh ra này, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Đoạn Tiếu!

Trong lòng lửa nóng, ánh mắt Nhiếp Vân tỉnh táo.

Tuy không biết luyện chế Tạo Hóa Tiên Khí, Thiên Diệp Tiên Liên với hắn mà nói, không có tác dụng quá lớn, nhưng loại bảo vật này, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người khác, nếu không nhất định sẽ tiếc nuối cả đời.

Hiện tại nơi này Thiên Diệp Tiên Liên cách triệt để thành thục chỉ kém một bước, một khi thành thục, trong đó phát ra linh khí, liền xa xa không phải Ngân Chúc Quả có thể so sánh.

Đương nhiên, cũng vì còn không có triệt để thành thục, Đoạn Tiếu tới trước mới không có ngắt, nếu không, chỉ sợ Nhiếp Vân còn không thấy được, cây Tiên Thảo này đã biến mất không thấy rồi.

- Ngươi vậy mà có thể bay? Cái này... Điều đó không có khả năng!

Những suy nghĩ này lập loè ở trong đầu, chỉ là chuyện trong nháy mắt, Nhiếp Vân lập tức nghe được một tiếng thét lên khó có thể tin, cúi đầu nhìn chỉ thấy vẻ mặt Đoạn Tiếu sợ hãi, tựa hồ có chút không dám tin tưởng.

Linh giới chỉ có đạt tới đệ thất trọng Kim Tiên cảnh mới có thể bay, mà bây giờ một tiểu tử Tiên Thể cảnh, như con sâu cái kiến, rõ ràng bay trên không trung, khó trách hắn kinh ngạc.

- Là cánh, thậm chí có bảo vật có thể phi hành, xem ra đánh chết ngươi, thu hoạch sẽ rất lớn!

Kinh ngạc qua đi, Đoạn Tiếu nhìn ra vì sao Nhiếp Vân bay được, là vì cánh sau lưng, con mắt lần nữa trở nên lửa nóng.

Hắn không có ánh mắt như Tiêu Nhiên, không biết Phượng Hoàng chi dực, còn tưởng rằng là pháp bảo phi hành nào đó, biết rõ một khi đánh chết thiếu niên trước mắt này, đồ vật chính là của hắn rồi, như thế nào không hưng phấn!

- Xuống cho ta!

Nghĩ đến điểm này, Đoạn Tiếu điên cuồng gào thét, hai chân đạp mạnh mặt đất, lao lên, đánh qua một quyền!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK