Một kiếm đâm ra, kiếm quang sắc bén lạnh lùng, tựa hồ chỉ cần Nhiếp Vân không buông tay thì bàn tay sẽ bị trực tiếp đâm thủng.
- Hừ!
Nhiếp Vân không nghĩ tới mua một món đồ vật lại gặp được kẻ bá đạo như vậy, khẽ nhướng mày, bàn tay vừa chuyển một chỉ bắn ra.
Leng keng!
Trường kiếm bị một chỉ bắn dập nát, đồng thời Nhiếp Vân đã đem Thạch Hóa Nhục Lựu thu vào nạp vật đan điền.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Người dùng kiếm không nghĩ tới thanh kiếm của mình bị đối phương bắn vỡ, khuôn mặt biến sắc, lập tức dừng bước hét lớn một tiếng.
- Liễu Toàn, đừng vô lễ!
Liễu Uyên lên tiếng, nhìn qua Nhiếp Vân:
- Vị bằng hữu kia, thứ này ta mua hữu dụng, cho ngươi năm trăm lượng bạc, lấy ra cho ta đi!
Nói xong tùy tay ném ra ngân phiếu, hai tay chắp sau lưng, cho thấy vẻ hào phóng cùng khí độ của hắn.
- Ta cũng hữu dụng, năm trăm không bán!
Nhiếp Vân thấy trước đó người này không nói chuyện, nhưng đợi sau khi mình hủy kiếm mới mở miệng, trong lòng cảm thấy chán ghét.
- Ta cho ngươi một ngàn, xem như dễ thương nghị rồi, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta!
Thấy thái độ thiếu niên cứng rắn, Liễu Uyên nhướng mày, vẻ mặt tức giận nói.
- Tiên sinh, vị thiếu gia này là công tử của luyện đan thánh thủ Liễu Thành Trạch, cũng là cháu ruột của thành chủ, ta xem ngươi nên…
Trung niên mập mạp thấy Nhiếp Vân cứng rắn với đối phương, hoảng sợ vội vàng nhỏ giọng nói.
- Công tử của Liễu Thành Trạch, cháu của thành chủ Liễu Tật Phi? Không nghĩ tới Liễu Tật Phi cùng Liễu Thành Trạch còn là huynh đệ…
Nghe được thân phận thanh niên, Nhiếp Vân cũng không cảm thấy gì, chỉ để ý quan hệ của thành chủ mà thôi.
- Đồ vật kia thiếu gia chúng ta trúng ý, thức thời thì lấy ra, cầm hai trăm lượng của ngươi cút đi, bằng không hôm nay đừng nghĩ rời khỏi!
Hộ vệ tên Liễu Toàn vẻ mặt dữ tợn nói.
- Ha ha!
Không để ý đối phương uy hiếp, Nhiếp Vân lắc đầu xoay người rời khỏi.
- Ngươi…
Chứng kiến thiếu niên xem thường uy hiếp của mình, Liễu Toàn tức giận run rẩy, đang định ra tay, chợt nghe một thanh âm thản nhiên truyền tới, nghe được lời nói khiến cho hắn tức giận thiếu chút nữa bất tỉnh.
- Muốn trang bức thì cứ tiếp tục giả vờ đi, ta đi trước!
- Muốn chết…
Liễu Toàn xoay người phóng về phía Nhiếp Vân, nhưng còn chưa động đã bị Liễu Uyên ngăn trở.
- Thiếu gia…
- Nơi này là đan hội, nếu đem sự tình làm lớn bị thúc thúc phát hiện khẳng định sẽ trách cứ, nhận rõ ràng là ai, tìm cơ hội đoạt lấy Thạch Hóa Nhục Lựu, thuận tiện giáo huấn một chút là được!
Ánh mắt Liễu Uyên nheo lại, nhìn theo bóng lưng thiếu niên đi xa, hừ lạnh một tiếng.
Nếu để cho Nhiếp Vân nghe được lời của hắn, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc, bởi vì không mấy ai biết về Thạch Hóa Nhục Lựu, không nghĩ tới thanh niên kia nhận ra.
- Dám trang bức trước mặt thiếu gia, hừ, chờ đoạt lấy đồ vật, nhất định phải giết hắn!
Nghe được thiếu gia phân phó, Liễu Toàn không dám phản kháng, khóe môi nhếch lên lẩm bẩm.
Đối với hai tôm tép nhãi nhép, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, đừng nói chỉ là cháu của thành chủ, cho dù chính thành chủ nếu dám hung hăng càn quấy hắn cũng không ngại một kiếm giết chết!
Bằng vào thực lực chí tôn cùng ba đại yêu thú chí tôn, giết thì giết thôi, dù là hoàng thất Thần Phong đế quốc cũng không dám nhiều lời!
Vài bước đi tới cạnh Thiết Lan Nhi, thấy nàng đang đứng trước một đống trang sức, hai mắt tỏa sáng, chân đi không đặng.
Vừa vào phủ thành chủ thì nàng đã dừng ở đây, không nghĩ tới Nhiếp Vân đi lòng vòng hồi lâu nhưng nàng vẫn còn ở nơi này.
Xem ra, tuy rằng nha đầu này tùy tiện như nam hài, nhưng trên thực tế vẫn không chống cự được với trang sức.
- Ha ha!
Nhiếp Vân biết dù nàng là con gái của đoàn trưởng dong binh đoàn, nhưng tiền tiêu vặt không nhiều, khẽ cười:
- Những trang sức này bao nhiêu tiền?
- Đồ trang sức này năm trăm lượng, trâm cài tóc phỉ thúy bốn trăm lượng…
Người bán vội vàng cười nói.
- Được, ta mua toàn bộ!
Hiện tại tiền bạc đối với Nhiếp Vân mà nói cũng không thiếu, tùy tay ném ra ngân phiếu mua hết trang sức mà nha đầu kia yêu thích.
- Nhiếp Vân…
Chứng kiến danh tác của thiếu niên, nữ hài hoảng sợ sắc mặt đỏ bừng.
Mua trang sức cho nàng…là ý tứ kia sao? Nàng nên cự tuyệt hắn hay là đáp ứng…trong lúc nhất thời nữ hài có chút ngây ngốc.
Thiếu nữ miên man suy nghĩ nhưng Nhiếp Vân thì không nghĩ nhiều như vậy, thứ nhất hắn luôn ngu ngốc trong chuyện cảm tình, thứ hai hắn luôn cảm thấy kiếp trước thua thiệt nàng, kiếp này muốn bồi thường nàng mà thôi, cũng không có tâm tư gì khác.
Mua xong trang sức, dạo thêm một vòng quanh phủ thành chủ, lúc này Nhiếp Vân mới bất đắc dĩ phát hiện căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Tử Hoa Ngọc Ấn.
Chẳng lẽ hắn nhớ lầm, Tử Hoa Ngọc Ấn vốn không xuất hiện trong đan hội lần này?
- Xin hỏi vị này chính là Thiết Lan Nhi tiểu thư đi? Ta là đội trưởng Liễu Tiếu của đội hộ vệ thành chủ, thành chủ cử hành hội giao dịch có quy cách cao nhất trong điện, mời những người có địa vị nhất trong Tế Bắc thành, hi vọng tiểu thư có thể tham dự!
Hai người đang đi tới, đột nhiên có vài hộ vệ đi qua vẻ mặt cung kính nói.
- Hội giao dịch có quy mô cao nhất? Nhiếp Vân, chúng ta qua xem đi!
Ánh mắt Thiết Lan Nhi sáng lên.
Tuy đan hội là sự kiện mậu dịch đối với người bình thường, nhưng đối với người cầm quyền mà nói chính là nhân cơ hội mượn sức quan hệ quyền quý bên trong, mà bên ngoài mới là mậu dịch. Tuy rằng cũng rất náo nhiệt, chỉ có thành chủ cùng những nhân vật có uy tín danh dự tham dự. Họ tổ chức hội giao dịch của mình, trên cơ bản những người tham gia đều có thân phận.
Hiện tại Thiết Lan Nhi có được đầu yêu thú cấp bậc khí tông đỉnh, địa vị có thể so sánh với vương gia đế quốc, tự nhiên nhận được lời mời.
- Hội giao dịch quy mô cao nhất? Chẳng lẽ Tử Hoa Ngọc Ấn ở trong đó?
- Được!
Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân gật đầu, theo sát Liễu Tiếu đi vào đại điện phủ thành chủ.
Đại điện này trong dĩ vãng đều dùng làm nơi nghị sự, vừa tiến vào liền nhìn thấy một bàn dài đặt trong điện, bên trên bày đầy hoa quả thức uống, cũng không nhiều người, chỉ khoảng hai ba mươi người, nhưng chân khí trầm ổn, thực lực kém cỏi nhất đều có cấp bậc binh giáp cảnh.
Tế Bắc thành là thành thị nhất lưu của Thần Phong đế quốc, cường giả khí tông thật không ít, có tới bảy tám người, mỗi người đều chưởng quản thế lực một phương, nắm lấy mạch máu của thành thị trong tay.