Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Kỳ thực, muốn giải quyết chuyện này rất đơn giản, chỉ cần đem gốc Khải linh thảo này diệt trừ. Như vậy dược viên không cần thời gian quá dài là có thể tự mình khôi phục được. Chỉ bất quá... Ta không biết rốt cuộc Bích Dao cung chủ có mục đích gì mà thôi. Chẳng lẽ vì một gốc dược liệu này nà buông tha cho toàn bộ dược viên hay sao?

Nhiếp Vân nói.

- Suy nghĩ của sư phụ ta cũng biết một ít, cũng không phải là vì một gốc dược liệu mà buông tha cho toàn bộ dược viên a.

Trên mặt Tinh Liên tràn ngập vẻ do dự.

- Mong rằng chuyện này tiên tử có thể báo cho chúng ta biết. Chuyện này có liên quan tới hưng suy của Vô Lượng cung. Nếu như có thể giải quyết, như vậy tự nhiên là tốt nhất!

Thấy nàng không muốn nói, Nhiếp lại bắt đầu đầu độc.

Mặc dù hắn nói vậy, thế nhưng cũng không có gì là lừa gạt. Nếu như quả thực không cứu lại dược viên, như vậy Vô Lượng cung sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bị tiêu diệt.

- Chuyện này... Không phải là ta không muốn nói, gốc Khải linh thảo này đối với sư phụ quả thực có tác dụng vô cùng quan trọng. Chuyện này ta cũng chỉ trong lúc vô tình biết được. Bất quá rốt cuộc có phải là thật hay không... Ta cũng không biết. Lại nói, chuyện của sư phụ, người làm đồ đệ như ta không thể tùy ý nói bừa, quả thực khó mà mở miệng được.

Tinh Liên cũng biết cũng một khi dược viên bị hủy diệt sẽ tạo thành đả kích thế nào với Vô Lượng cung. Hai hàng lông mày của nàng nhíu lại, thế nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

- Ồ? Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến cho ngươi khó xử như vậy chứ? Ảnh hưởng lớn như vậy đối với cung chủ hay sao?

Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.

- Xin đại sư không nên hỏi nữa, chuyện này sư phụ ta không muốn nói. Quả thực ta không thể nói!

Tinh Liên khẽ lắc đầu một cái, sau đó xoay người định rời đi.

- Ngươi không nói cũng được. Không bằng như vậy đi, ta trực tiếp tới hỏi Bích Dao cung chủ! Nếu như nàng không muốn cứu chữa những dược liệu này, như vậy huynh đệ chúng ta sẽ lập tức rời đi. Cũng không cần thiết ở lại chỗ này, lãng phí thì giờ ở đây nữa.

Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.

- Cái này...

Nghe nói hắn muốn đi, trên mặt Tinh Liên hiện lên vẻ do dự, đấu tranh.



- Như vậy đi, ta có một biện pháp, vừa có thể khiến cho ngươi không nói ra chuyện của sư phụ, mà ta lại có thể biết, như vậy cũng thuận tiện tìm được phương pháp giải quyết!

Nhìn thấy bộ dáng của nàng của nàng như vậy, Nhiếp Vân cười nói.

- Ồ? Biện pháp gì vậy?

Hai mắt Tinh Liên sáng lên.

Nàng làm đệ tử, nói tới ân oán của của sư phụ là hành động vô lễ. Sư phụ không muốn nói, quả thực nàng không thích hợp nói ra miệng. Nếu như có thể không nói, đối phương lại có thể biết được chuyện, lại thuận tiện tìm được phương pháp giải quyết, như vậy tự nhiên là tốt nhất!

- Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể dò xét tâm sự của người khác. Nếu như ngươi không ngại, có thể đem chuyện này nghĩ qua một lần trong đầu. Chỉ cần không có kháng cự quan sát của ta, như vậy ta sẽ có thể biết rõ chuyện này! Làm như vậy, nhiều nhất cũng chỉ coi như ta đang rình coi suy nghĩ của ngươi, cũng không tính là ngươi vô lễ với sư phụ a.

Nhiếp Vân nói.

Kỳ thực, nếu như hắn muốn nhìn suy nghĩ của đối phương, cho dù đối phương kháng cự thì cũng có thể hoàn thành vậy. Dù sao mặc dù thiên phú của Tinh Liên này không tệ, thế nhưng đáng tiếc thực lực quả thực quá thấp!

Chỉ bất quá, làm như vậy lại có chút không có lễ phép, mặc dù Nhiếp Vân rất muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì mà lại khiến cho Bích Dao cung chủ làm ra quyết định như vậy. Thế nhưng hắn vẫn hy vọng có thể tranh thủ được sự đồng ý của đối phương. Như vậy mới có thể biết rõ được mọi chuyện.

- Chuyện này...

Tinh Liên không nghĩ tới hắn lại có được loại năng lực này, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.

Nàng là một thiếu nữ, nếu như đối phương đọc ý thức của nàng, như vậy chẳng khác nào thân thể nàng đang trần truồng đứng ở trước mặt đối phương. Cái gì mà suy nghĩ, lý lịch đều không còn bí mật nữa. Bảo sao nàng không lúng túng cơ chứ?

- Yên tâm đi. Ta sẽ không nhìn lâu, không cần lo lắng ta sẽ biết tất cả bí mật của ngươi.

Thấy nét mặt của nàng, Nhiếp Vân lập tức biết rõ đối phương đang lo lắng cái gì, hắn giải thích một câu.

Mỗi người đều có bí mật thuộc về mình, không muốn để cho người khác quan sát. Hắn quan sát tâm sự của đối phương, dẫn tới đối phương cảnh giác như vậy cũng là chuyện rất bình thường.

- Cũng không phải ta có ý này... Ngươi muốn nhìn thì cũng có thể! Bất quá, không thể mang những chuyện ngươi thấy truyền đi…

Cắn môi một cái, sắc mặt của Tinh Liên đỏ giống như trái táo vậy.



Nàng cũng không biết tại sao mình lại đồng ý, nếu như đổi lại là trước kia, đừng nói là bị người ta đọc tâm tư. Cho dù nam nhân khác nhìn một chút thì nàng cũng đã cảm thấy bị làm nhục.

Mà bây giờ không những không có loại cảm giác này, mà thậm chí còn có một loại trông mong mơ hồ, khiến cho nàng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Ta làm vậy là vì tông môn...

Tự an ủi mình một câu, Tinh Liên thở phào nhẹ nhõm. Lại ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt, nói:

- Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?

- Có thể, bây giờ ngươi nhớ chuyện mà ngươi biết lại một lần, như vậy bên chỗ ta cũng có thể biết được!

Nhiếp Vân khoát khoát tay nói.

- Được !

Tinh Liên bình tĩnh lại, bắt đầu tập trung tinh thần.

Nhiếp Vân vạ chuyển thiên phú Thiên Nhĩ sư một cái, lập tức như nghe được thanh âm từ trong đầu của nữ tử này vang lên. Ngay sau đó lập tức diễn biến thành một cái hình ảnh to lớn.


Hình ảnh dường nhưở ức vạn năm trước, rất nhiều hoàn cảnh đã có chút khác biệt với bây giờ. Linh khí càng thêm dư thừa, càng thêm vui sướng quang vinh.


Trong hình, một đôi nam nữ thanh niên chậm rãi xuất hiện, tình chàng ý thiếp, nhu tình như nước. vừa nhìn một cái đã biết là tình nhân, dung mạo của nữ tử này nhìn


qua giống như Bích Dao cung chủ, chắc hẳn là nàng lúc còn trẻ.


Về phần nam tử, dung mạo mơ hồ, không nhìn thấy rõ rốt cuộc là người nào, có lẽ Tinh Liên cũng không biết đối phương là ai. Chỉ có thể suy đoán lung tung.


Nhìn từ trong hình, cảm tình của hai người tốt vô cùng, hết sức luyến ái.


Trong lúc bất chợt, đột nhiên hình ảnh biến hóa.


Hai người yêu nhau này dường như bởi vì chuyện gì đó mà bắt đầu cãi cọ. Nam nhân và nữ nhân to tiếng với nhau, mặc dù bọn họ nói cái gì hắn cũng không nghe được, thế nhưng hắn lại biết, lần cãi vã này rất là kịch liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK