Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đừng có nói nhảm nhiều như vậy, xem ra các ngươi không muốn bồi thường. Ha ha...

Thấy bọn hắn không có ý định giao tiền, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, quay người nhìn về phía tên đệ tử cũ đang bị Tiểu Hổ nắm lấy cổ.

- Xem ra mạng các ngươi trong mắt minh chủ các ngươi cũng không đáng tiền. Nhiều mạng người như vậy ngay cả năm vạn linh thạch tuyệt phẩm cũng không đưa ra. Ài, đáng thương cho các ngươi còn trung tâm như vậy.

Nói xong bàn tay hắn đưa về phía trước.

Phanh Phanh.

Phốc.

Liên tục có vài đạo thanh âm giòn giã vag lên, trong ánh mắt hoảng sợ của tên đệ tử này, hắn kêu thảm, tay, chân, đầu cũng giống như Thiết Hợp, bị biến thành nhân côn.

- Nhị vị minh chủ, cho các ngươi.

Gọt người ta thành nhân côn, tay Nhiếp Vân run lên, ném hắn tới trước mặt hai người Tiêu Lăng.

Sưu.

Ngay lúc đó thân ảnh Tiểu Hổ nhoáng lên, lần nữa chộp một đệ tử vào trong tay, ánh mắt âm trầm, dường như cũng muốn giống như Nhiếp Vân vậy, gọt người khác thành trường côn.

- Dừng tay.

- Dừng tay.

Nhìn thấy cách làm tàn nhẫn của Nhiếp Vân, sắc mặt Tiêu Lăng, Cát Hoan lập tức đại biến, cùng thét lớn.

Nếu như thực sự không quản, để cho đám thuộc hạ này bị gọt thành trường côn, như vậy có cứu về cũng bị phê.s

Thế nhưng... Nếu như giao tiền ra, như vậy hai đại liên minh sẽ không còn tôn nghiêm nữa.



- Bồi thường, ta sẽ dừng tay.

Nhiếp Vân nhìn hai người, cười nhạt một tiếng.

- Tiểu Hổ, ta thấy nhị vị minh chủ này chỉ biết lo cho chính mình, khi vơ vét của cải bọn hắn dùng những thuộc hạ đáng thương này, tới lúc này chắc chắn sẽ không lấy ra, ngươi động thủ đi.

- Vâng.

Hai mắt Tiểu Hổ sáng ngời, gầm rú một tiếng, bàn tay biến thành móng vuốt xé về phía trước.

Phốc Phốc....

Lại có vài tiếng kêu thảm vang lên, đệ tử cũ bị Tiểu Hổ chộp vào trong tay cũng kêu thảm, biến thành nhân côn.

Mặc dù có cảm tình sâu đậm với Hóa Vân tông, nhưng mà đối với những gia hỏa tự cho là đúng này Nhiếp Vân vẫn không lưu tình. Tông môn cường đại không phải cần những đệ tử phế vật chuyên làm theo ý mình này, mà là cần người đoàn kết một lòng.

Kiếp trước khi hắn gia nhập Hóa Vân tông, tông môn đã bị tám đại tông môn vây công, triệt để suy tàn. Lúc này Hóa Vân tông đã triệt để không còn quang mang của đệ nhất tông môn, những đệ tử may mắn còn sống sót biết rõ tầm quan trọng của vinh dự tông môn, cho nên trợ giúp lẫn nhau, đoàn kết hữu ái. Cho dù cũng có liên minh, nhưng mà cũng không có ức hiếp, tranh đấu với nhau.

Rất khác với hiện tại, ai cũng coi mình là lớn nhất, tâm tính mù quáng, tự mãn.

Nếu như luôn ôm tâm tư thiên tài thiên hạ đều nằm trong Hóa Vân tông, tông môn này sớm muộn cũng bị rơi vào trong vết xe đổ kiếp trước.

Cho nên sở dĩ Nhiếp Vân ra tay ác như vậy cũng không phải là vô lý. Cũng không phải là làm cho hả giận. Là hắn muốn nói cho toàn bộ đệ tử tông môn biết, thiên tài ở đâu cũng có, cũng không phải chỉ có Hóa Vân tông mới mạnh nhất. Có đôi khi tán tu cũng có thể đánh bại ngươi, khiến cho ngươi bất lực, không thể làm gì.

- Gia hỏa này thật độc ác, ta có hứng thú với tiểu tử này.

Trên một ngọn cây cách rất xa đám người, bạch y nhân Cảnh Hồng vừa mới bay tới, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, không có chút cảm tình nào. Khóe miệng nhếch lên, tỏa ra vẻ tiêu sái.

- ha ha, người khiến cho ngươi có hứng thú không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Bạch Khê nghe đối phương nói như vậy, nhớ tới sự biến thái của đối phương, miệng không khỏi cười khổ một tiếng.

Cảnh Hồng ở trong toàn bộ Hóa Vân tông hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân dưới Phá Không cảnh, ngay cả Phá Không cảnh sơ kỳ chỉ sợ cũng có thể đánh chết. Dùng tâm tính cuồng chiến đấu của hắn, bị hắn vừa ý, chắn chắn không phải là chuyện gì tốt.



Nói xong Bạch Khê nhìn về phía Nhiếp Vân.

- Tiểu tử này dám làm như vậy quả thực cả gan làm loạn. Lần này Tiêu Lăng và Cát Hoan kia phải khóc rồi. Không bồi thường mấy thuộc hạ này của hắn đều tàn phế. Giao thì càng mất mặt, danh tự mất đi, thú vị, thú vị.

- Ngoan độc mới tốt, chỉ có nhân tài tàn nhẫn thì tu vi mới ngày càng cao, mới có thể sống sót tốt. Tiểu tử này nếu như không vẫn lạc, lần tranh đoạt Phá Không tiềm lực bảng lần này nhất định sẽ vô cùng thú vị. Chỉ sợ trong top mười sẽ có biến động rất lớn. Thậm chí top ba cũng có thể thay đổi thế cục vốn có.

Cảnh Hồng cười nhạt một tiếng.

- Cái gì? Top ba? Không có khả năng a. Tiềm lực bảng lần này chưa đầy một tháng nữa sẽ bắt đầu, cho dù thực lực hắn không kém, ra tay ngoan độc thì dù sao cũng chỉ là Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnhh phong. Muốn hô phong hoán vũ trên Tiềm lực bảng, chỉ sợ còn chưa đủ.

Bạch khê sững sờ.

Tuy rằng đánh lòng của hắn cũng đánh giá cao Vân Phong này, nhưng mà nghe được lời nói của Cảnh Hồng, hắn vẫn có chút không tin.

- Người trong top mười Phá Không tiềm lực bảng đều tu luyện không dưới trăm năm, tuyệt đối là tuyệt thế thiên tài phối hợp với thời gian tu luyện dài dằng dặc như vậy, thực lực cường đại như yêu nghiệt. Vân Phong trước mắt này tối đa cũng chỉ có mười bảy mười tám tuổi, cho dù có thiên tài thì cũng không có khả năng gây ra bao nhiêu động tĩnh trên Tiềm lực bảng a. Nếu như để cho hắn ta tu luyện thêm ba mươi năm nữa, có lẽ có thể. Thế nhưng hiện tại chỉ còn cách lúc thi đấu Tiềm lực bảng chưa tới một tháng, muốn phá rối thế cục top ba... Tuyệt đối không có khả năng này.

- Ha ha, ngươi cứ chờ xem đi. Dám làm như vậy, hơn nữa lại không kiêng nể gì, ít nhất hai người Cát Hoan, Tiêu Lăng không phải là đối thủ của hắn.

Cũng không có giải thích, Cảnh Hồng cười nhạt một tiếng.

Vân Phong này không chiến đấu cho nên hắn cũng không nhìn ra được mạnh yếu ra sao, nhưng mà bằng vào trực giác chiến đấu nhiều năm, Cảnh Hồng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng được một thứ ẩn chứa từ trong ra ngoài trên cơ thể của thiếu niên kia... Chính là Nguy hiểm...

Phá Không cảnh sơ kỳ cũng không khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm, mà trước mắt chỉ là một tiểu tử Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong lại khiến cho hắn có cảm giác này, sao hắn không kỳ quái cơ chứ?

- Gia hỏa mười bảy mười tám tuổi khuấy động top ba Tiềm lực bảng sao? Chuyện này..

Tuy rằng Bạch khê không tin, nhưng mà chẳng biết tại sao trong lòng lại phát run. Khi ánh mắt lần nữa nhìn về phía đám người, cho dù tu vi dùng tu vi của hắn cũng không nhìn thấu được thiếu niên ở trong đám người kia.

- Ngươi..

Không biết Cảnh Hồng và Bạch khê đánh giá cao Nhiếp Vân, sắc mặt hai người Tiêu Lăng, Cát Hoan run rẩy, nhìn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK