- Không đi?
Sư Viện Viện thấy thái độ của hắn kiên quyết, vốn trong cơn giận dữ, muốn phát tác, đột nhiên nhãn châu xoay động, nhìn về phía Gia Luật Mạc Hư:
- Ngươi không phải muốn thái độ của ta đối với ngươi tốt hơn sao? Muốn mà nói, để cho hắn cùng ta đi qua! Nếu như ngay cả chút bổn sự ấy cũng không có, thì đừng tới tìm ta!
- Cái này...
Gia Luật Mạc Hư không nghĩ tới Sư Viện Viện cho hắn nhiệm vụ như vậy, nhướng mày, không biết nghĩ cái gì, ngay sau đó nở nụ cười:
- Cái này đơn giản, ngươi yên tâm, hắn không qua mà nói, ta sẽ dẫn hắn đi qua!
Nói xong, đi tới trước mặt Nhiếp Vân:
- Tiểu tử, vừa rồi đối thoại chắc hẳn ngươi đã nghe được, ta không muốn ra tay! Ngươi nên biết lựa chọn như thế nào!
Lời nói chấm dứt, thân thể nhoáng một cái, một cổ khí kình phá không kích xạ ra, Đại Đạo chung quanh thân thể quay cuồng, tựa như Tinh Thần đầy trời, lại là Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, thực lực còn cao hơn Sư Viện Viện.
Đối mặt Gia Luật Mạc Hư uy hiếp, Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, mỉm cười, chẳng muốn trả lời, tiện tay bưng chén rượu trên bàn, cùng Nhiếp Đồng đụng một cái, uống một hơi cạn sạch:
- Hảo tửu!
- Ngươi...
Thấy đối phương bỏ qua hắn, sắc mặt của Gia Luật Mạc Hư trở nên trầm thấp, trong mắt bắn ra sát cơ, tựa như điện mang.
Không nói thân phận địa vị của hắn, chỉ nói hắn là Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, vô luận đi đến địa phương nào cũng sẽ được tôn sùng, hiện tại rõ ràng bị một tiểu tử không có danh tiếng gì uy hiếp, để cho hắn trong cơn giận dữ, hận không thể lập tức động thủ.
Bất quá, hắn cũng biết nơi này là hoàng cung, hơn nữa còn là sinh nhật yến hội, cho dù nộ khí lại lớn, cũng không thể phá hư quy củ.
- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Nắm đấm siết khanh khách rung động, một cổ khí lãng từ lòng bàn tay của hắn sinh ra, tựa như vòng xoáy.
- Không có ý tứ, rượu mời rượu phạt ta đều không thích uống, nếu như ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì lầm, thì qua một bên đi chơi, đừng ở chỗ này làm người mất hứng!
Liếc nhìn đối phương, Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, ngữ khí trầm xuống.
Mặc dù có chỗ kiêng kị cao thủ của Đại Hiên Hỗn Độn giới, nhưng cũng không sợ hãi, nếu như người này thức thời ngoan ngoãn ly khai thì thôi, không ly khai, sẽ không để ý ra tay giáo huấn thoáng một phát.
Hơn nữa bằng vào thủ đoạn của hắn, mặc dù ra tay giáo huấn, cũng tuyệt đối không có người nhìn ra.
- Ngươi nói cái gì?
Gia Luật Mạc Hư thiếu chút nữa tức điên, nhướng mày, vỗ bàn muốn động thủ.
Hắn đường đường nhi tử của Hữu Tướng, khi nào bị người khinh thị qua, nếu như là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy thì thôi, người trước mắt này lại chưa bao giờ thấy qua.
- Công chúa điện hạ đến!
Ngay thời điểm hắn muốn động thủ, đột nhiên ngoài điện truyền đến một tiếng hét to, lập tức trong điện tất cả ánh mắt đều bị thanh âm này hấp dẫn.
Rầm rầm!
Trong điện an tĩnh lại, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ.
Nhiếp Vân không muốn làm chim đầu đàn, cũng đứng lên, Gia Luật Mạc Hư trước kia nổi giận đùng đùng trong chớp mắt như thay đổi một người, vội vàng cúi đầu xuống, chỉ có điều mắt lé liếc qua, còn mang theo một tia lạnh lùng cùng âm tàn.
Mã Nhã công chúa thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tương đương Sư Viện Viện, là mỹ nhân tiêu chuẩn, thân thể càng thêm thon dài, so với Sư Viện Viện còn cao nửa đầu, thậm chí so với Nhiếp Vân cũng không kém bao nhiêu.
Mặc dù dáng người của Nhiếp Vân không phải đặc biệt cao lớn, nhưng so với người bình thường là hơi cao hơn một chút, một nữ tử cao như vậy, hoàn toàn chính xác hiếm thấy.
- Rõ ràng cũng là Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong...
Nhìn kỹ đối phương, Nhiếp Vân phát hiện Mã Nhã công chúa này rõ ràng cũng là Tru Thiên sơ kỳ đỉnh phong, không kém Gia Luật Mạc Hư chút nào.
Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong mười tám tuổi? Cái này rất không có khả năng a!
Tuy Sư Viện Viện, Gia Luật Mạc Hư thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng Nhiếp Vân biết rõ số tuổi thật sự của bọn hắn tuyệt đối có mấy ngàn tuổi, chỉ là dung mạo thoạt nhìn không già mà thôi, nhưng Mã Nhã công chúa trước kia U Thương nghe ngóng qua tin tức, yến hội này là chúc mừng nàng sinh nhật mười tám tuổi.
Mười tám tuổi thì đến được loại cấp bậc này, làm sao có thể?
Thời điểm Nhiếp Vân đạt tới Tru Thiên cảnh sơ kỳ, cũng không cao hơn mười tám tuổi, nhưng đó là nguyên nhân đặc thù tạo thành, hắn không tin nữ nhân trước mắt này sẽ có thiên phú cùng năng lực khủng bố giống như hắn.
- Khí tức của nàng cũng không đặc biệt trầm ổn, hẳn là thông qua phương pháp quán đỉnh đạt được thực lực!
Đang kỳ quái, thanh âm của Nhiếp Đồng truyền đến.
Xem ra hắn cũng chú ý tới điểm ấy rồi, hơn nữa nhìn ra điều gì.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân nhìn kỹ một chút, quả nhiên cũng phát hiện dị thường, đang muốn mở Thiên Nhãn cẩn thận điều tra, chỉ thấy Mã Nhã công chúa nhìn tới, tựa như hàn tinh.
Đối mặt ánh mắt này, Nhiếp Vân cũng không tránh né, ngược lại nghênh đón, cười nhạt một tiếng.
- Ân?
Ánh mắt của Mã Nhã công chúa vốn chỉ là đảo qua, đi đến đâu, các thanh niên tài tuấn đều xấu hổ cúi đầu, không dám nghênh đón, mà thiếu niên này không chỉ chào đón, còn mang theo vẻ ôn nhuận, phảng phất như căn bản không quan tâm nàng thiên phú khủng bố cùng địa vị ngạo nhân của nàng .
- Thú vị!
Nhẹ nhàng cười cười, lập tức quay đầu đi.
Nhất thời ánh mắt trao đổi, chỉ làm cho nàng cảm thấy thiếu niên trước mắt này có chút cổ quái mà thôi, cũng không có khiến cho nàng chú ý quá nhiều.
Mã Nhã công chúa đi vào, trước kia tranh đấu rốt cuộc tiến hành không được nữa, Sư Viện Viện liếc nhìn Nhiếp Vân, trở lại chỗ ngồi của mình, Gia Luật Mạc Hư cũng lộ ra hận ý dữ tợn, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
Hai người là con của Tướng quốc, lúc nhỏ liền được phong tước vị, địa vị nghiễm nhiên đứng đầu ở trong tất cả mọi người, địa phương tới gần công chúa nhất.
Địa vị của Phạm Trấn cũng rất cao, xếp hạng đệ nhất ở đối diện bọn hắn, xem ra địa vị của cha hắn không kém Tả Tướng chút nào.
Tả Tướng, Trấn Quốc Đại tướng quân, một văn một võ, bảo vệ lấy Huyền Quân Đế Quốc bình an.
- Kim Diệp thương đoàn Phục Lưu công tử đến!
Công chúa vừa mới ngồi xuống, bên ngoài một tiếng la lên, một thanh niên áo trắng phong độ nhẹ nhàng đi tới.
Thanh niên áo trắng này mặt mày như đuốc, hai mắt tinh quang, lúc đi đường bả vai ít động, khí thế phi phàm.