Nghe được giải thích của hắn, Nhiếp Vân sửng sốt.
Huyết Sát Hắc, là năng lực đặc hữu của Yêu tộc, thập phần bí ẩn, cho dù là trong Phù Thiên đại lục cũng không vài người biết rõ, không nghĩ tới Tề Đào lại biết.
- Ha ha, ta từng được qua kỳ ngộ, kiến thức qua Huyết Sát Hắc, cho nên biết rõ ràng!
Tựa hồ hiểu được nghi hoặc của Nhiếp Vân, Tề Đào giải thích.
Thấy hắn chủ động giải thích, Nhiếp Vân cũng không nhiều lời, thật cẩn thận đi thẳng về phía trước.
- Thiên nhãn, mở!
Đi một lát, Nhiếp Vân lặng lẽ mở ra thiên nhãn, tuy cũng không thấy cuối, nhưng so với thị lực bình thường mạnh hơn rất nhiều, ít nhất chứng kiến được tình cảnh hơn ngàn thước.
- Ân? Địa Ngục hàn lưu? Ha ha, trước tiên đem Đồ Tân giết chết, dù sao lưu trữ không còn tác dụng!
Nhìn thoáng qua phía trước, Nhiếp Vân chứng kiến có Địa Ngục hàn lưu vắt ngang, chiếm cứ cả bên trái thông đạo, chỉ lưu lại một con đường nhỏ chật hẹp thông qua, nếu không cẩn thận sẽ bị lôi cuốn vào, chết ngay tại chỗ.
Hơn nữa hàn lưu cũng không cố định, liên tục di chuyển, dù sao sớm muộn gì cũng phải giết Kỳ Hoàng cùng Đồ Tân, vừa vặn hiện tại giết chết.
Trong lòng có tính toán, Nhiếp Vân mỉm cười đi thẳng về phía trước, thấy hàn lưu đột nhiên biến mất, nhấc chân đi tới.
Đăng đăng đăng đăng!
Thiên nhãn thời khắc quan sát tình huống, Nhiếp Vân thấy mọi người đã đi tới gần hết chỉ còn lại Đồ Tân đang ở một bên hàn lưu, đột nhiên ngừng lại.
- Phía trước hình như không ổn!
Nhiếp Vân lên tiếng, làm tinh thần mọi người nháy mắt liền tập trung.
- Hẳn là không vấn đề gì, mọi người đi chậm một chút, ta luôn cảm thấy không thích hợp!
Đứng nguyên tại chỗ một lúc, Nhiếp Vân thấy Địa Ngục hàn lưu lại xuất hiện, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng dặn mọi người một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
- A…
Vừa đi vài bước, chợt nghe một tiếng hét thảm, ngay lập tức mọi người nhìn thấy Hâm Đồ nháy mắt đông cứng thành băng đồng, chưa đầy hai lần hô hấp đã đoạn tuyệt sinh cơ, hoàn toàn tử vong!
- Hâm Đồ? Hâm Đồ chí tôn…đã dặn ngươi cẩn thận, ngươi vẫn gặp phải Địa Ngục hàn lưu, vận khí thật xui xẻo!
Thấy Đồ Tân bị mình âm chết, Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng, ngoài miệng lại thở dài tiếc hận.
Lúc trước Đồ Tân dám bắt người nhà của mình, sớm đáng chết, chỉ muốn lợi dụng miệng của hắn truyền tin sư phụ của mình là Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân tông, bây giờ đối phương hiển nhiên đã tin, lưu trữ hắn chỉ vô dụng, vừa rồi sở dĩ yêu cầu hắn đi theo mình là tính toán giết hắn ở trong này.
- Hâm Đồ…
Kỳ Hoàng thấy Đồ Tân tử vong, ánh mắt lộ ra tia khủng hoảng.
Nhiếp Vân vừa nói có vấn đề, Đồ Tân lập tức tử vong, không khỏi quá mức trùng hợp, chẳng qua muốn hắn nói nguyên nhân bản thân hắn cũng không biết nói gì, chỉ mơ hồ cảm giác mình đi con đường này sẽ ngày càng nguy hiểm.
- Nhiếp Vân bệ hạ, để ta chở ngươi đi thôi!
Nghĩ nghĩ, Kỳ Hoàng tiến lên một bước ngồi xổm trước mặt Nhiếp Vân.
Tuy không biết tại sao Đồ Tân gặp phải Địa Ngục hàn lưu, nhưng Kỳ Hoàng biết chắc có quan hệ với Nhiếp Vân, vì không giẫm lên vết xe đổ, dù trong lòng tràn đầy khuất nhục hắn chỉ có thể làm như vậy.
- Ha ha, được rồi!
Nhiếp Vân làm sao không biết ý nghĩ của hắn, cũng không nhiều lời, cười một tiếng nhảy lên lưng.
Mọi người tiếp tục đi thêm một lát, phía trước đã có ánh sáng, tựa hồ đã thoát khỏi phạm vi Huyết Sát Hắc.
- Nhìn xem đó là cái gì?
Đột nhiên Tề Đào chỉ về phía trước.
Nhìn theo tay hắn, chỉ cần trong thông đạo xuất hiện một thạch thất thật lớn, trong thạch thất có một ngọn đèn mờ nhạt đang thiêu đốt, ngay vách tường trung ương đặt một chuông lớn hơn thân người.
- Đi qua xem!
Nhiếp Vân thoáng sững sờ, tình huống như vậy ở thông đạo bên trái không có, nhưng tới đâu hay tới đó, hắn lập tức mang theo ba người còn lại đi vào.
Đi vào bên trong, mọi người lập tức ngửi được một cỗ hương khí đặc thù, hương vị như hoa cỏ, nhưng lại nói không được tên của nó.
- Cái chuông này thật kỳ quái, ta xem có phải là kiện bảo bối hay không!
Long Khê đi tới cạnh chuông, hai tay dùng sức mạnh mẽ nhấc lên.
Oanh long!
Ca sát! Ca sát!
Chuông lớn vừa rời khỏi mặt tường, vách tường vang lên thanh âm cơ quan chuyển động, rin rít ken két khiến người dựng tóc gáy.
- Mọi người cẩn thận!
Nhiếp Vân kêu một tiếng, cũng không đi quản người khác, thân thể nhoáng lên thoát ra khỏi thạch thất. Đồng thời chân khí toàn thân tràn ngập, hình thành một khôi giáp phòng ngự bên ngoài.
Vách tường cũng không có cơ quan, sau khi mở ra bên trong lại là một bảo khố, bày đủ loại binh khí rậm rạp.
Đại bộ phận đều là binh khí hoàng tộc, không có linh binh, nhưng số lượng rất nhiều, hơn ngàn kiện.
Hơn ngàn kiện binh khí hoàng tộc, cho dù là Thần Thánh đế quốc chỉ sợ cũng không có!
- Ha ha, nhiều thứ tốt như vậy? Là của ta!
Long Khê đột nhiên chứng kiến nhiều binh khí như thế, hưng phấn đỏ mắt, thả người xông vào, năm ngón tay mở ra chộp tới, mười mấy binh khí liền bay về phía hắn.
Nhiếp Vân cũng không tùy tiện tiến lên mà dùng thiên nhãn nhìn lại, vừa nhìn nhất thời làm cho hắn phát hiện chỗ kỳ quặc.
Thiên nhãn chiếu xuống, cả gian phòng tràn ngập sương mù, cỗ sương mù đỏ tươi ướt át, mà binh khí đều do sương mù biến ảo!
- Sinh Tử Mê Huyễn khí?
Trong lòng Nhiếp Vân vừa động, nhớ tới một cái tên.
Sinh Tử Mê Huyễn khí có chứa mùi vị đặc thù, có thể đem người mê huyễn, sinh tử không biết, cho dù là cường giả bí cảnh sơ kỳ, chỉ cần linh hồn chưa đạt tới linh cảnh cũng bị khống chế.
- A…Hoang Lăng, ngươi dám động thủ với ta? Ta liều mạng với ngươi!
Oanh long! Oanh long!
Còn đang khiếp sợ, hắn liền chứng kiến Long Khê đã hoàn toàn bị mê huyễn khí ảnh hưởng, nhìn qua như nổi điên, hai tay quay cuồng không ngừng vỗ về hướng chuông lớn bên ngoài.
Mỗi khi vỗ một cái, chuông lớn liền phát ra tiếng nổ vang, tản mát ra càng nhiều sương mù màu đỏ.
Loại sương mù này mắt thường nhìn không thấy, nhưng lại không qua mắt được thiên nhãn.
- Nhiếp Vân bệ hạ, làm sao bây giờ?
Tề Đào cùng Kỳ Hoàng cũng không tiến lên, nhìn thấy tình huống như vậy dựng tóc gáy.
Họ không có thiên nhãn như Nhiếp Vân, tự nhiên không thấy Sinh Tử Mê Huyễn khí, chỉ chứng kiến Long Khê vừa lao vào phòng đã bắt đầu nổi điên, tinh thần không thể khống chế.
- Là Sinh Tử Mê Huyễn khí, ngọn nguồn hẳn nằm trong chuông lớn kia, chỉ cần đánh nát chuông cùng ngọn đèn thì không có vấn đề gì!
Nhiếp Vân thoáng trầm tư chỉ về phía trước.
Trước đó còn chưa đụng vào chuông nhưng ngửi được hương vị đặc thù, hẳn từ ngọn đèn truyền ra.