- Liên hợp với Hóa Vân tông, sẽ giảm bớt không ít phiền toái, không liên hợp, liền thứ cho ta đường đột, cùng các ngươi tỷ thí một trận rồi!
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!
- Ta thừa nhận thực lực của các hạ cao cường, nhưng muốn Tử Đàn Tông ta khuất phục như vậy, còn kém xa lắm, hôm nay Tử Hinh ta cho dù liều tính mạng, cũng sẽ cho ngươi biết Tử Đàn Tông là không để cho khuất nhục!
Tử Đàn Tông tông chủ, trung niên phu nhân Tử Hinh đi tới.
- Đúng vậy, có tâm huyết, ngươi thì sao?
Không nghĩ đến Tử Hinh này chứng kiến mình liên tục đánh bại ba đại tông môn, còn dám đi lên, không khỏi gật đầu, quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu Tông tông chủ Vân Dương.
- Ta? Hừ, muốn đánh chủ ý Vân Tiêu Tông ta, bước qua thi thể ta đi!
Vân Tiêu Tông tông chủ Vân Dương tiến vào đại điện, cao giọng nói, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía Kiếm Thần tông Hồng Y trưởng lão.
- Hồng Y, tông chủ các ngươi không còn, hết thảy do ngươi làm chủ, còn thừa nhận là một phần tử của tám Đại Liên Minh, thì tới đây cùng chúng ta chung một chỗ chiến đấu, không thừa nhận, chúng ta phát qua thệ ngôn, hậu quả ngươi nên minh bạch!
Vân Dương cũng biết Vân Phong này thực lực mạnh mẽ, muốn chiến thắng chỉ có thể liên lạc nhiều người hơn, chỉ bằng vào hắn và Tử Hinh, chỉ sợ rất khó hoàn thành.
Về phần có thể bị người nói lấy nhiều khi ít hay không, hiện tại đã quản không được nhiều như vậy rồi.
- Kiếm Thần tông chúng ta đương nhiên thừa nhận liên minh, bất quá để cho ta và ngươi liên thủ đối phó một người, không có khả năng!
Hồng Y trưởng lão thản nhiên nói.
Hắn đoán ra Vân Phong này có thể là tông chủ rồi, thì làm sao có thể cùng người khác liên thủ chiến đấu với tông chủ.
- Ngươi...
Vân Dương hiển nhiên không nghĩ tới Hồng Y sẽ nói như vậy, tức đến sắc mặt đỏ lên, cũng biết bây giờ không phải là thời điểm cùng hắn chiến đấu, quay đầu nhìn về phía Di Thần Tông tông chủ Di Hoa.
- Di Hoa minh chủ, ngươi quyết định như thế nào?
Vân Phong luân phiên thu Chưởng Giáo ấn của Tiên Võ Tông, Thanh Vân tông, Tĩnh Thiên Tông, trở thành chưởng giáo, hiện tại lại lôi kéo Linh Lung Tiên Tông, Kiếm Thần tông ai cũng không giúp, tám đại tông môn liên minh chỉ còn lại ba cái, Vân Tiêu Tông, Tử Đàn Tông cùng Di Thần Tông.
- Ha ha, một người thân mang Tam đại Chưởng Giáo ấn, tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng Di Hoa ta làm minh chủ, có thể nào lui về phía sau, đương nhiên sẽ lãnh giáo một chút!
Liếc mắt nhìn Vân Dương, Di Hoa cười ha ha đi tới.
Hắn lại không ngốc, đương nhiên biết mục đích của Vân Dương, hiện tại thiếu niên này biểu hiện ra thực lực quá mạnh mẽ, đơn đả độc đấu không có khả năng chiến thắng, không bằng liên hợp lại, đồng loạt ra tay.
Lập tức, Nhiếp Vân bị ba đại cao thủ, liên thủ vây vào giữa, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
- Nhiếp Vân này cùng ta có thù không đợi trời chung, hận không thể ăn sống thịt hắn, hôm nay Vân Huyên ta tuyệt sẽ không bỏ qua! Các ngươi đều ra tay, vậy tính ta một cái!
Thời điểm mọi người ở đây cảm thấy Nhiếp Vân vô cùng nguy hiểm, lại một tiếng thét dài, Vân Huyên đi tới.
Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương!
- Cái gì? Vân Huyên cũng muốn gia nhập?
- Bốn người này...
Bốn người này đều là nhân vật dậm chân một cái vang vọng cả Phù Thiên đại lục, vậy mà không để ý liêm sỉ liên thủ, xem ra lần này Nhiếp Vân thật sự gặp được phiền toái.
- Vân Huyên, ngươi có xấu hổ hay không? Bất kể nói thế nào, trước kia ngươi cũng là Kiếm Thần tông tông chủ, Kiếm Thần tông chú ý kiếm ý bất khuất, lấy nhiều khi ít, cho dù chiến thắng, lại có cái thể diện gì?
Kiếm Thần tông Diệp Kiếm Tinh chứng kiến một màn trước mắt, tiến về phía trước một bước hét lớn.
- Như thế nào, ngươi muốn cùng ta đơn đả độc đấu, ta cam tâm tình nguyện phụng bồi!
Liếc nhìn Diệp Kiếm Tinh, Vân Huyên hừ nhẹ một tiếng.
- Ngươi...
Nghe nói như thế, Diệp Kiếm Tinh tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng không dám tiến lên.
Tuy hắn có được kiếm ý bất khuất, nhưng không phải người ngu, hiện tại Vân Huyên một hơi có thể thổi chết hắn, hắn còn không có tự đại cho rằng có thể chiến một trận.
- Ha ha, vị tiểu huynh đệ này, không cần phải gấp, một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, bốn người các ngươi cùng lên đi!
Chứng kiến Diệp Kiếm Tinh lao tới không để ý nguy hiểm tánh mạng quát Vân Huyên, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nhìn quanh một vòng, thanh âm nhàn nhạt không thèm quan tâm vang tận mây xanh.
- Để cho bốn người này cùng tiến lên?
- Hắn không phải điên rồi chứ?
- Tuy thực lực của hắn không kém, nhưng chỉ có Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, đồng thời khiêu chiến bốn người này? Thật sự quá lỗ mãng rồi...
Đại điện đột nhiên nổ vang, tất cả mọi người xoa xoa lỗ tai, cảm thấy tựa hồ nghe sai rồi.
Vân Huyên khiêu chiến Hóa Vân tông Tứ đại Vô Thượng trưởng lão, bởi vì bản thân nàng có được thực lực Huyệt Khiếu cảnh, trước mắt Vân Phong chỉ có Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, loại thực lực này, muốn khiêu chiến bốn Tông Chủ (*Vân Huyên đã từng là Kiếm Thần tông tông chủ), có chút quá không biết lượng sức đi à nha!
Không nói Vân Huyên, chỉ nói Di Hoa, hắn là người nào? Tuyệt thế thiên tài vạn năm có một của Di Thần Tông, một người kiêm Thiên Nhãn, Thiên Nhĩ, Thiên Hành, Thiên Thủ tứ đại thiên phú, trong đó Thiên Thủ Sư càng là bài danh thứ mười một, gần với Võ Đạo sư. Cho dù tu vi hiện tại chỉ có Phá Không Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu chính thức không dưới bất kỳ một cái nào trong tứ đại trưởng lão của Hóa Vân tông.
Người mạnh như thế, chiến thắng một cái cũng rất khó khăn, lại để cho bốn người cùng tiến lên, đầu óc không có vấn đề a?
Nổ vang qua đi, là một hồi yên tĩnh. Tất cả mọi người trừng tròng mắt, muốn xem xem bốn người bị khiêu chiến, sẽ có phản ứng gì.
- Vân Phong, ha ha, Nhiếp Vân, ngươi cũng không cần ngụy trang, đường đường Kiếm Thần tông tông chủ, vậy mà cam tâm chạy đến Hóa Vân tông làm một đệ tử hạch tâm, cũng không sợ người cười nhạo!
Nghe được Nhiếp Vân nói, Vân Huyên cũng không tức giận, ngược lại cười nhạt một tiếng, mở rộng vòng eo thon dài uyển chuyển, hừ lạnh.
- Nhiếp Vân?
- Vân Phong này là Nhiếp Vân?
- Hung danh chấn Phù Thiên, cho Di Hoa đội nón xanh Kiếm Thần tông tông chủ Nhiếp Vân?
- Cũng đúng, trừ hắn ra còn ai có loại đảm lượng này. Dám nhảy ra tuyên chiến bốn cường giả siêu cấp...
Thanh âm của Vân Huyên thanh tịnh vang dội, toàn bộ đại điện lập tức xôn xao, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt.
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!
- Ta thừa nhận thực lực của các hạ cao cường, nhưng muốn Tử Đàn Tông ta khuất phục như vậy, còn kém xa lắm, hôm nay Tử Hinh ta cho dù liều tính mạng, cũng sẽ cho ngươi biết Tử Đàn Tông là không để cho khuất nhục!
Tử Đàn Tông tông chủ, trung niên phu nhân Tử Hinh đi tới.
- Đúng vậy, có tâm huyết, ngươi thì sao?
Không nghĩ đến Tử Hinh này chứng kiến mình liên tục đánh bại ba đại tông môn, còn dám đi lên, không khỏi gật đầu, quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu Tông tông chủ Vân Dương.
- Ta? Hừ, muốn đánh chủ ý Vân Tiêu Tông ta, bước qua thi thể ta đi!
Vân Tiêu Tông tông chủ Vân Dương tiến vào đại điện, cao giọng nói, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía Kiếm Thần tông Hồng Y trưởng lão.
- Hồng Y, tông chủ các ngươi không còn, hết thảy do ngươi làm chủ, còn thừa nhận là một phần tử của tám Đại Liên Minh, thì tới đây cùng chúng ta chung một chỗ chiến đấu, không thừa nhận, chúng ta phát qua thệ ngôn, hậu quả ngươi nên minh bạch!
Vân Dương cũng biết Vân Phong này thực lực mạnh mẽ, muốn chiến thắng chỉ có thể liên lạc nhiều người hơn, chỉ bằng vào hắn và Tử Hinh, chỉ sợ rất khó hoàn thành.
Về phần có thể bị người nói lấy nhiều khi ít hay không, hiện tại đã quản không được nhiều như vậy rồi.
- Kiếm Thần tông chúng ta đương nhiên thừa nhận liên minh, bất quá để cho ta và ngươi liên thủ đối phó một người, không có khả năng!
Hồng Y trưởng lão thản nhiên nói.
Hắn đoán ra Vân Phong này có thể là tông chủ rồi, thì làm sao có thể cùng người khác liên thủ chiến đấu với tông chủ.
- Ngươi...
Vân Dương hiển nhiên không nghĩ tới Hồng Y sẽ nói như vậy, tức đến sắc mặt đỏ lên, cũng biết bây giờ không phải là thời điểm cùng hắn chiến đấu, quay đầu nhìn về phía Di Thần Tông tông chủ Di Hoa.
- Di Hoa minh chủ, ngươi quyết định như thế nào?
Vân Phong luân phiên thu Chưởng Giáo ấn của Tiên Võ Tông, Thanh Vân tông, Tĩnh Thiên Tông, trở thành chưởng giáo, hiện tại lại lôi kéo Linh Lung Tiên Tông, Kiếm Thần tông ai cũng không giúp, tám đại tông môn liên minh chỉ còn lại ba cái, Vân Tiêu Tông, Tử Đàn Tông cùng Di Thần Tông.
- Ha ha, một người thân mang Tam đại Chưởng Giáo ấn, tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng Di Hoa ta làm minh chủ, có thể nào lui về phía sau, đương nhiên sẽ lãnh giáo một chút!
Liếc mắt nhìn Vân Dương, Di Hoa cười ha ha đi tới.
Hắn lại không ngốc, đương nhiên biết mục đích của Vân Dương, hiện tại thiếu niên này biểu hiện ra thực lực quá mạnh mẽ, đơn đả độc đấu không có khả năng chiến thắng, không bằng liên hợp lại, đồng loạt ra tay.
Lập tức, Nhiếp Vân bị ba đại cao thủ, liên thủ vây vào giữa, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
- Nhiếp Vân này cùng ta có thù không đợi trời chung, hận không thể ăn sống thịt hắn, hôm nay Vân Huyên ta tuyệt sẽ không bỏ qua! Các ngươi đều ra tay, vậy tính ta một cái!
Thời điểm mọi người ở đây cảm thấy Nhiếp Vân vô cùng nguy hiểm, lại một tiếng thét dài, Vân Huyên đi tới.
Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương!
- Cái gì? Vân Huyên cũng muốn gia nhập?
- Bốn người này...
Bốn người này đều là nhân vật dậm chân một cái vang vọng cả Phù Thiên đại lục, vậy mà không để ý liêm sỉ liên thủ, xem ra lần này Nhiếp Vân thật sự gặp được phiền toái.
- Vân Huyên, ngươi có xấu hổ hay không? Bất kể nói thế nào, trước kia ngươi cũng là Kiếm Thần tông tông chủ, Kiếm Thần tông chú ý kiếm ý bất khuất, lấy nhiều khi ít, cho dù chiến thắng, lại có cái thể diện gì?
Kiếm Thần tông Diệp Kiếm Tinh chứng kiến một màn trước mắt, tiến về phía trước một bước hét lớn.
- Như thế nào, ngươi muốn cùng ta đơn đả độc đấu, ta cam tâm tình nguyện phụng bồi!
Liếc nhìn Diệp Kiếm Tinh, Vân Huyên hừ nhẹ một tiếng.
- Ngươi...
Nghe nói như thế, Diệp Kiếm Tinh tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng không dám tiến lên.
Tuy hắn có được kiếm ý bất khuất, nhưng không phải người ngu, hiện tại Vân Huyên một hơi có thể thổi chết hắn, hắn còn không có tự đại cho rằng có thể chiến một trận.
- Ha ha, vị tiểu huynh đệ này, không cần phải gấp, một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, bốn người các ngươi cùng lên đi!
Chứng kiến Diệp Kiếm Tinh lao tới không để ý nguy hiểm tánh mạng quát Vân Huyên, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nhìn quanh một vòng, thanh âm nhàn nhạt không thèm quan tâm vang tận mây xanh.
- Để cho bốn người này cùng tiến lên?
- Hắn không phải điên rồi chứ?
- Tuy thực lực của hắn không kém, nhưng chỉ có Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, đồng thời khiêu chiến bốn người này? Thật sự quá lỗ mãng rồi...
Đại điện đột nhiên nổ vang, tất cả mọi người xoa xoa lỗ tai, cảm thấy tựa hồ nghe sai rồi.
Vân Huyên khiêu chiến Hóa Vân tông Tứ đại Vô Thượng trưởng lão, bởi vì bản thân nàng có được thực lực Huyệt Khiếu cảnh, trước mắt Vân Phong chỉ có Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, loại thực lực này, muốn khiêu chiến bốn Tông Chủ (*Vân Huyên đã từng là Kiếm Thần tông tông chủ), có chút quá không biết lượng sức đi à nha!
Không nói Vân Huyên, chỉ nói Di Hoa, hắn là người nào? Tuyệt thế thiên tài vạn năm có một của Di Thần Tông, một người kiêm Thiên Nhãn, Thiên Nhĩ, Thiên Hành, Thiên Thủ tứ đại thiên phú, trong đó Thiên Thủ Sư càng là bài danh thứ mười một, gần với Võ Đạo sư. Cho dù tu vi hiện tại chỉ có Phá Không Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu chính thức không dưới bất kỳ một cái nào trong tứ đại trưởng lão của Hóa Vân tông.
Người mạnh như thế, chiến thắng một cái cũng rất khó khăn, lại để cho bốn người cùng tiến lên, đầu óc không có vấn đề a?
Nổ vang qua đi, là một hồi yên tĩnh. Tất cả mọi người trừng tròng mắt, muốn xem xem bốn người bị khiêu chiến, sẽ có phản ứng gì.
- Vân Phong, ha ha, Nhiếp Vân, ngươi cũng không cần ngụy trang, đường đường Kiếm Thần tông tông chủ, vậy mà cam tâm chạy đến Hóa Vân tông làm một đệ tử hạch tâm, cũng không sợ người cười nhạo!
Nghe được Nhiếp Vân nói, Vân Huyên cũng không tức giận, ngược lại cười nhạt một tiếng, mở rộng vòng eo thon dài uyển chuyển, hừ lạnh.
- Nhiếp Vân?
- Vân Phong này là Nhiếp Vân?
- Hung danh chấn Phù Thiên, cho Di Hoa đội nón xanh Kiếm Thần tông tông chủ Nhiếp Vân?
- Cũng đúng, trừ hắn ra còn ai có loại đảm lượng này. Dám nhảy ra tuyên chiến bốn cường giả siêu cấp...
Thanh âm của Vân Huyên thanh tịnh vang dội, toàn bộ đại điện lập tức xôn xao, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt.