- Phùng Chấn thôn phệ hoàn toàn máu của nó, hắn cũng bảo ta đi qua thôn phệ. Thế nhưng trong lòng ta không đành lòng, cho nên mới cự tuyệt...
Nói đến đây, trên mặt Điêu Vịnh lộ ra vẻ mặt khó thể tin được. Hắn khẽ cau mày, dường như cho đến bây giờ vẫn có chút không nghĩ ra được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
- Có phải là sau khi ngươi cự tuyệt hắn, hắn động thủ đối với ngươi, muốn giết ngươi hay không?
Thấy vẻ mặt của hắn như vậy, Nhiếp Vân lập tức lên tiếng hỏi.
- Ngươi nói bậy... Chuyện này là ny không thể nào… Phụ thân ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy...
Phùng Thịnh ở bên cạnh nghe được lời của hắn, miệng lại lần nữa rống lên.
Bây giờ Thanh Sơn Bộ và Lạc Sơn Bộ có mâu thuẫn cực lớn, thế nhưng trước kia quan hệ hòa hợp. Chuyện này hắn biết rất rõ, nhất là quan hệ của phụ thân hắn và vị lão nhân trước mắt này còn giống như thân huynh đệ! Quan hệ như vậy mà còn làm ra chuyện như vậy, quả thực khiến cho hắn khó có thể tin được.
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Khác với thái độ của Phùng Thịnh, Điêu Vịnh tộc trưởng sửng sốt một chút, trong lòng tràn ngập vẻ kỳ quái:
- Quả thực hắn đã động thủ với ta, chỉ bất quá... Đến bây giờ ta cũng không hiểu rõ lắm, vì sao hắn lại phải động thủ...
- Đến bây giờ mà ngươi cũng còn không biết sao?
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái. Hắn đã nghĩ ra được nguyên nhân, cho nên cũng không muốn nói nhiều nữa.
Nhiều năm như vậy Thanh Sơn Bộ đều bị Lạc Sơn Bộ công kích. Điêu Vịnh cũng không có nói ra chuyện này, như vậy đã nói rõ hắn vẫn còn giữ tình nghĩa bằng hữu với Phùng Chấn. Một khi nói ra chuyện này, cho dù hai đại bộ lạc khôi phục quan hệ như trước kia thì đoạn quan hệ hữu nghị này cũng coi như xong.
- Đúng vậy, đến bây giờ ta cũng không phải rõ, cầu khẩn Nhiếp Vân đại nhân nói cho ta biết.
Vẻ mặt Điêu Vịnh tộc trưởng cầu khẩn nói.
Hắn là người trong cuộc mơ hồ, dù nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao Phùng Chấn lại phải ra tay với hắn.
Dù sao, hai người là huynh đệ tốt, nhiều lần cùng sinh cùng tử. Mà cơ duyên lần này cũng là hắn nói cho đối phương biết, chẳng lẽ bởi vì hắn không có uống máu mà đối phương lại hạ sát thủ? Cũng không có đạo lý như vậy a!
- Thôi để ta nói đi!
Thấy Nhiếp Vân không muốn nhiều lời, Phí Đồng đi về phía trước. Hắn cũng là một người khôn khéo, đối với nhân tính nắm rất tốt. Làm sao hắn lại không biết Phùng Chấn kia nghĩ cái gì chứ:
- Ngươi từng nghe nói qua câu đầu danh trạng hay chưa?
- Đầu danh trạng?
Điêu Vịnh tộc trưởng sửng sốt một chút, ngay sau đó đã hiểu ra, sắc mặt trở nên ảm đạm, không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước. Vẻ mặt dường như cũng đã già đi mấy phần.
Dù thế nào hắn cũng không thể tin được, bằng hữu tốt nhất của hắn lại không tín nhiệm mình như vậy, đồng thời còn nhiều hơn là đau lòng.
Người mà hắn coi là bằng hữu tốt nhất, dù đã bị trọng thương hôn mê không tỉnh, bí mật của đối phương hắn cũng giữ, mà đối phương... Làm cái gì chứ?
Giết chết ấu thú, thôn phệ máu tươi. Nhất định Phùng Chấn biết, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì hắn sẽ không có cách nào làm người. Cho nên mới bức bách Điêu Vịnh uống, một khi uống vào cũng tương đương với dâng đầu danh trạng. Khi đó tuyệt đối không thể thể đem tin tức này truyền ra ngoài, không uống... Như vậy cũng khó mà nói được!
- Gia gia, vậy sau này thì sao ?
Uyển nhi thấy bộ dáng này của gia gia, dường như sợ hắn thương tâm quá độ cho nên mới vội vàng hỏi tiếp, nói sang chuyện khác.
- Phùng Chấn xuất thủ với ta, ta quá kinh hãi, không thể làm gì khác hơn là gắng sức chống cự. Lúc ấy thực lực của hai người chúng ta không chênh lệch bao nhiêu, nhưng mà hắn ăn máu của Cầu Long Thú, lực lượng càng ngày càng mạnh, dần dần ta đã không phải là đối thủ của hắn..
Điêu Vịnh nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, dường như vừa mới nhớ tới tình cảnh ngày đó thì trong lòng hắn vẫn rung động không dứt.
- Đúng lúc này thì có một tiếng rồng ngâm to lớn vang lên. Một đầu Cầu Long Thú to lớn xuất hiện! Trước đó chúng ta đã đoán được sẽ có Cầu Long thú trưởng thành. Thế nhưng không nghĩ rằng nó lại tới nhanh như vậy!
- Đầu Cầu Long Thú này vừa mới tiến vào sơn động thì đã lập tức thấy được thi thể của tiểu Cầu Long Thú. Nó kêu lên ột tiếng, vang vọng chín tầng trời, ngay sau đó chợt phun tới một đạo khí lưu cực lớn.
- Dường như nó đã nhận ra Phùng Chấn là hung thủ giết chết con nó. Cho nên công kích trực tiếp đánh vào trên người Phùng Chấn. Ta cũng bị dính líu, cho nên lập tức bị khí lưu đánh trúng bay ra ngoài, rơi vào trong bụi cỏ bên ngoài sơn động, lúc ấy lập tức rơi vào trong hôn mê!
- Chờ sau khi ta tỉnh lại, lại phát hiện ra Phùng Chấn cũng nằm ở bên cạnh ta, cách đó không xa. Bản thân đã hôn mê bất tỉnh, cho nên ta lập tức nhanh chóng cõng hắn trở về bộ lạc. Chuyện về sau các ngươi cũng đã biết rồi đó.
Điêu Vịnh nói đến đây rồi ngừng lại, nói xong bí mật mà hắn dằn xuống dưới đáy lòng, cả người cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Chuyện này đối với hắn quả thực có lực trùng kích quá lớn, khiến cho hắn vẫn luôn rất kiềm chế. Chính vì vậy, nhiều năm như vậy tu vi của hắn không những không có tiến thêm, thậm chí còn nương theo tuổi tác gia tăng mà dần dần yếu bớt.
- Ta không tin, ta không tin lời ngươi nói là sự thật...
Phùng Thịnh không ngừng lắc đầu, không muốn thừa nhận đây là sự thật.
Nếu như đây là sự thật, như vậy đã nói rõ phụ thân hắn biến thành như vậy là do tự mình chuốc lấy, không oán trách được người khác!
Mà hắn, còn chưa làm rõ ràng mọi chuyện thì đã đi ngược lại, khiến cho hai đại bộ lạc rơi vào chiến tranh, quả thực quá đáng!
Bất quá, lúc này chỉ có một mình hắn là không tin, bất kể là người của Thanh Sơn Bộ hay là Lạc Sơn Bộ cũng đều trở nên trầm mặc, không biết đang nghĩ cái gì mà không nói một lời nào.
- Có phải là thật hay không, chỉ cần cứu tỉnh phụ thân ngươi chẳng phải sẽ biết hay sao?
Nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, Nhiếp Vân nhìn một cái rồi nhàn nhạt nói.
Làm thủ lãnh một bộ lạc, biết lỗi phải lập tức sửa lại, như vậy mới có thể đạt được nhiều người ủng hộ hơn. Ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có, như vậy người khác sao có thể tin phục được hắn cơ chứ?