Hai loại lực lượng không có công pháp chuyển hóa đặc thù thì rất khó dung hợp. Thế nhưng Nhiếp Vân lại có kiến thức rộng rãi. Hơn nữa lực lượng của hai thế giới cũng không có chênh lệch quá lớn. Hắn chỉ cần nghiên cứu một hồi cũng đã suy tính ra được phương pháp.
Dựa theo phương pháp nghiên cứu ra được, Nhiếp Vân chậm rãi khống chế lực lượng xâm nhập vào trong cơ thể, đang tàn phá toàn thân. Lúc vừa mới bắt đầu, khắp nơi trong cơ thể dều truyền ra cảm giác đau đớn, khiến cho hắn không thể không giảm bớt tốc độ một chút. Đồng thời còn dùng nhiều lực lượng hơn thì mới có thể đối kháng được.
Không biết vận chuyển được bao lâu, cảm giác đau đớn trên người dần dần chậm lại, cả người cũng bắt đầu nhúc nhích dễ dàng hơn.
Sưu!
Nhiếp Vân đứng lên.
Hoàn toàn thích ứng với loại lực lượng này, cảm giác bị áp bách trên người đã yếu đi không ít. Bất quá so với bên Chí Tôn vực vẫn còn lớn hơn rất nhiều. Cho dù dùng thực lực như hắn bây giờ, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể đi bộ như bình thường, hoặc là chạy nhanh một chút. Căn bản không có cách nào phi hành được.
- Ca ca...
Vừa mới đứng dậy thì hắn đã thấy Nhiếp Đồng đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ của đệ đệ dường như đã đợi hắn không ít thời gian.
- Nhanh như vậy mà đệ đã thích ứng rồi sao?
Không nghĩ tới đệ đệ mình nhanh như vậy đã có thể thích ứng, Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
- Chủ yếu là thực lực của ca ca không thể vận dụng, đệ thì trực tiếp chuyển hóa, đương nhiên sẽ nhanh hơn ca ca rất nhiều a.
Nhiếp Đồng nói.
Nhiếp Vân cũng không trả lời, hắn chỉ gật đầu một cái.
Lực lượng ở trong cơ thể hắn đã bị Đạm Đài Lăng Nguyệt dùng đại thủ đoạn phong ấn lại, rất nhiều kinh mạch cũng đều bế tắc. Cho nên nếu muốn chuyển hóa lực lượng tất sẽ chậm hơn rất nhiều. Chuyện này hắn cũng không có cách nào khác.
- Khó trách những dị tộc kia lại mạnh mẽ như vậy, lực áp bách trong thế giới này lớn như vậy, nhất định có thể sinh ra cường giả lợi hại hơn bên chúng ta.
Nhiếp Vân có kinh nghiệm tiến vào Thiên Địa lục đạo, Tà Nguyệt Chí Tôn vực. Hắn biết lực chèn ép của không gian càng lớn thì cường giả xuất hiện cũng càng mạnh. Hắn vừa cười một tiếng, đang định đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ùng ục sau lưng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt đệ đệ hắn lúng túng, tay sờ bụng rồi nói:
- Ca ca, đệ đói...
- Đói?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Tu vi đạt tới loại cảnh giới này như bọn họ, ức vạn năm không ăn cũng sẽ không cảm thấy đói. Thế nhưng vừa mới đi đến nơi này không lâu mà đã cảm thấy đói bụng rồi sao?
Bất quá, Nhiếp Đồng không nói tới thì hắn còn không cảm thấy được. Đệ đệ vừa nhắc tới thì lúc này hắn cũng đã lập tức cảm nhận được bụng mình có chút khó chịu, dường như... Hắn cũng đói.
- Chắc là áo lực không gian trong thế giới này rất lớn, vì vậy tiêu hao cũng lớn, chỉ bằng vào tốc độ hấp thu linh khí của chúng ta không có cách nào chống nổi tiêu hao. Cho nên chỉ có thể dựa vào đồ ăn để bùn đắp dinh dinh dưỡng mà thôi.
Cảm thấy trong bụng đã đói, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Bất quá cũng không có sao, chỗ ta có đồ ăn!
Nói xong cổ tay hắn khẽ một cái, một ít thức ăn ngon đặc thù trong Tam giới lập tức xuất hiện ở trước mặt hai người.
Khi tới đây bên trong Nạp Vật thế giới đã chuẩn bị không ít ăn. Cho dù không chuẩn bị, bằng vào năng lực sao chép của thế giới thì cũng có thể chế tạo ra vô số thức ăn ngon.
- Được.
Thấy không có chuyện gì, hai mắt Nhiếp Đồng sáng lên, đang định đưa tay ra cầm thức ăn thì hắn dừng lại. Bởi vì bỗng nhiên thức ăn ở trước mắt bị gió thổi qua đã lập tức biến thành tro bụi, rơi xuống mặt đất.
- Cái này...
Hai người giật mình, một lát sau Nhiếp Vân mới lần nữa cười khổ:
- Thức ăn trong Tam giới ở chỗ này căn bản không chịu nổi được áp lực. Đừng nói là ăn, cho dù vừa mới lấy ra cũng sẽ bị lực ép thành bụi phấn a.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Nhiếp Đồng cũng ý thức được vấn đề này, trong lòng cũng có chút bận tâm.
Hai đại cường giả Phong vương, ở trong Hỗn Độn đại dương giậm chân một cái là có thể khiến cho trời long đất lở, không phải vừa mới tới đây lại... Chết đói a!
- Xem ra thức ăn trong Tam giới không cách nào mang ra. Như vậy chúng ta chỉ có thể tìm kiếm chung quanh xem. Có lẽ ở trong sơn cốc này sẽ có một ít thức ăn a.
Thấy thức ăn mang theo không thể lấy ra, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía trước, định nhìn một chút xem ở chỗ này có thể tìm được một ít thức ăn hay không.
- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Vẻ mặt của Nhiếp Đồng lập tức như đưa đám.
Từ trong Thiên Địa lục đạo từng bước một đi tới bây giờ, không biết đã bao lâu rồi hai người không có cảm thấy đói. Thế nhưng bây giờ lại đói bụng đến mức ruột dính vào lưng. Tư vị khổ sở trong đó không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được.
Bên trong sơn cốc cỏ dại mọc um tùm, mỗi lá cây đều sắc bén như đao, bê trong ẩn chứa sinh cơ nồng đậm.
Tiện tay xé một cọng lá, thân thể Nhiếp Vân lập tức lảo đảo một cái, ngay sau đó trong mắt hắn tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Cái lá cây trước mắt này nhìn qua cũng không thấy có gì khác lạ. Thế nhưng sức nặng lại tương đương với một ngọn núi lớn ở trong Tam giới, ở hai bên sắc bén. Chỉ cần hơi chút lơ là có thể cắt vỡ ngón tay của hắn.
- Lá cây có thể so với thần binh Hỗn Độn đỉnh phong?
Nhìn một lát, Nhiếp Vân nuốt nước miếng một cái, im lặng không nói lên được lời nào.
Trình độ cứng cáp, sắc bén của cái lá cây này không ngờ lại giống như thần binh Hỗn Độn đỉnh phong.Thậm chí ngay cả một ít thần binh Hỗn Độn đỉnh phong cũng không có cách nào chặt đứt được nó.
Con bà nó, đây còn là cỏ hay sao? Người không biết nhất định sẽ coi nó là một ít binh khí do đại năng nào đó luyện chế a…
Nhìn kỹ mà xem, không chỉ có lá cây dẻo dai, linh khí ẩn chứa bên trong lại cực kỳ đậm đà. Nếu như để cho một người bình thường trong Tam giới luyện hóa linh khí ở bên trong lá cây này. Như vậy đối phương hoàn toàn có thể trực tiếp đạt tới cấp bậc kim giáp tướng!