- Đã như vậy, ta tới giúp ngươi!
Nhiếp Vân nói.
- Không cần ngươi giúp, đã sắp luyện chế thành công rồi, chỉ còn kém một bước cuối cùng. Ngươi ở nơi này chờ một lát là được!
Tuy rằng là minh hữu thế nhưng Khánh Hồng cũng không tin tưởng đối phương, thân thể nhoáng lên, lần thứ hai tiến vào sương mù dày đặc, trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích.
Theo hắn thấy, sương mù dày đặc khiến cho đối phương không nhìn thấy cái gì, ném Tần Đào này ở đây, có lẽ cũng không làm được chuyện gì a.
Làm sao Nhiếp Vân lại không biết mục đích của hắn ta cơ chứ? Lúc này hắn làm bộ tức giận, nhanh chóng đuổi về phía trước theo đối phương. Bất quá,cũng không biết là đuổi theo phương hướng sai, hay là nhận thức vị trí không tốt mà hiện tại không chỉ không tới gần, mà ngược lại còn càng ngày càng xa.
Hô!
Chỉ chốc lát không ngờ đã rời khỏi phạm vi tầm mắt của Khánh Hồng.
- Hừ, ngươi bình thường rất là lợi hại, nhưng mà ở trong Tề Thiên lĩnh, ta quyết định. .
Thấy Tần Đào giống như người mù, biến mất không còn tung tích, Khánh Hồng cười nhạt.
Tần Đào bình thường cũng là đại nhân vật, cho dù là hắn, muốn chiến thắng cũng cần tốn rất nhiều thời gian. Lúc này lại bị hạn chế bởi sương mù dày đặc, cái gì cũng không nhìn thấy, thoạt nhìn không khác gì người thường.
- Một lát nữa sẽ tìm ngươi nữa. . .
Ngẩng đầu nhìn về phía chín cây trận kỳ trước mắt, ngày càng rung động mạnh mẽ hơn. Hiển nhiên đã đến thời khắc mấu chốt nhất, Khánh Hồng không nhiều lời, sắc mặt ngưng trọng, không để ý tới Tần Đào kia nữa. Ngón tay kết xuất pháp ấn, từng đạo lực lượng đặc thù rót vào bên trong.
Nương theo lực lượng của hắn tiến vào, quang mang trên trận kỳ đại thịnh, khí thế càng ngày càng mạnh. Thấy một màn như vậy, cho dù là người không hiểu Mê Thiên Kỳ thì cũng sẽ biết, kiện Hỗn Độn thần binh đỉnh phong này chỉ kém một bước cuối cùng là có thể hóa long bay lên, tiếu ngạo cửu thiên.
- Thi triển toàn lực, cắn răng kiên trì. . .
Thấy trận kỳ càng ngày càng chấn động lợi hại hơn, Khánh Hồng rống to một tiếng, hai tay đẩy ngang, lực lượng toàn thân giống như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong đó.
Chín người khác cũng biết đã tới thời khắc mấu chốt, cả đám đồng thời rống to, từng đạo lực lượng cuồn cuộn rót vào chín trận kỳ ở giữa.
Ầm ầm!
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng nổ vang kịch liệt vang vọng, chín cây trận kỳ chấn động mạnh mẽ, lực lượng ngập trời bay lên, uy lực cường đại trong nháy mắt phong tỏa không gian chung quanh. Tạo thành một thế giới sương mù dày đặc đục ngầu.
- Thành công!
Thấy một màn như vậy, Khánh Hồng cười ha hả, hai mắt càng ngày càng sáng.
Mê Thiên Kỳ và Tề Thiên lĩnh có hiệu quả như nhau, nếu như toàn lực vận chuyển, có thể sinh ra thế giới sương mù dày đặc, làm cho đối phương đánh mất phương hướng, người rơi vào trong trận nhất định sẽ giống như con ruồi không đầu vậy, mất đi sự chủ động, bị vây sống.
Luyện chế thành công món binh khí này đã nói rõ con bài chưa lật của Khánh Hồng lại lần nữa tăng lên, cho dù lần nữa gặp phải Tần Đào Cừu Thiên thì hắn cũng không sợ.
- Chúc mừng sư huynh!
- Chúc mừng sư huynh luyện thành bảo vật. . .
- Có Mê Thiên Kỳ, sư huynh tất có thể xưng bá trong hàng đệ tử trẻ tuổi tứ đại tông môn a.
Những đệt ử hỗ trợ luyện chế đồng thời lên tiếng chúc mừng.
- Thực lực ta mạnh tất không thiếu chỗ tốt của các ngươi. Đây là đan dược khôi phục thể lực. Mỗi người một khỏa, nắm chặt thời gian điều tức đi.
Cười lớn một tiếng, ngón tay Khánh Hồng búng một cái, chín khỏa đan dược phân biệt bắn tới trong tay mọi người.
Luyện chế Mê Thiên Kỳ, lúc cuối cùng tiêu hao cực lớn, những người này lúc này đều khí tức suy yếu, nhất định đã bị thương.
Đừng nói là đám người này, ngay cả Khánh Hồng cũng chịu ảnh hưởng, thực lực giảm bớt đi nhiều.
- Đa tạ sư huynh!
Mọi người không dám do dự, đồng thời tiếp nhận đan dược, vội vã phục dụng.
Đan dược vào cổ họng, vmỗi người chậm rãi khôi phục.
- Sư huynh, ngươi diễn luyện Mê Thiên Kỳ cho chúng ta xem một chút đi!
Một lát sau, một đệ tử cười nói.
- Đuọc!
Khánh Hồng cũng có ý này, hai mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn lại về phía trận kỳ, bàn tay to chộp một trảo, chưởng ấn lăng không bay tới.
Sưu!
Ngay khi bàn tay hắn tiếp xúc với trận kỳ, chín cây trậ nkỳ vốn đang lơ lửng trên không trung, trong nháy mắt lại biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua.
- Cái gì?
Da đầu Khánh Hồng thoáng cái nổ tung.
Mê Thiên Kỳ là do Khánh Hồng luyện chế, bên trong ẩn chứa ý niệm và tinh thần của hắn. Lúc này đột ngột biến mất, giống như ý niệm đã bị người ta che dấu, xóa bỏ, cái gì cũng không thể cảm ứng được. Lại giống như rơi vào một thế giới khác, không còn tồn tại nữa. Chênh lệch quá lớn khiến cho hắn thiếu chút nữa phun ra một búng máu phun ra, gần như bị hù chết.
Có chuyện gì xảy ra?
- Trận kỳ của ta…
Tinh thần khổng lồ lan tràn ra, cái gì cũng không có phát giác được.
Lúc này hắn có ngốc cũng biết chắc đã có người lặng lẽ xuất thủ trộm đi trận kỳ của hắn. Ở ngay trước mí mắt hắn lại trộm trận kỳ đi, như vậy người nọ có thực lực gì chứ?
- Là ai, rốt cuộc là ai!
Một tiếng rống vang lên, Thiên nhãn lập tức vận chuyển ra ngoài, nhìn ra chung quan. Bất quá, trong phạm vi tầm nhìn có khả năng chạm đến cũng không có nửa bóng người nào. Thậm chí ngay cả một điểm khí tức của nhân loại cũng không có phát hiện ra được.
- Điều này sao có thể. . .
Hai mắt hắn liên tục chuyển động, vẻ mặt âm trầm như sắp nhỏ máu.
Tuy rằng ban đầu hắn có chút phát mộng, thế nhưng trong nháy mắt đã kịp phản ứng lại. Thiên nhãn đại đạo từ lâu hắn đã lĩnh ngộ tới cấp bậc đại thành, thế nhưng trong phạm vi ngàn thước lại không nhìn ra được ai. Trong phạm vi ngắn như vậy khắp nơi đều là tình huống nguy hiểm, cho dù đối phương cũng lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo thì cũng không khả năng đào tẩu. Thế nhưng sự thực là lúc này không có một nửa bóng người nào, không có nhìn thấy đã chứng minh người nọ đã triệt để biến mất!
Rốt cuộc là ai mà lại có thực lực như thế?
Ở trước mắt hắn, ngay sau khi hắn luyện chế xong Mê Thiên Kỳ lại trộm đi. Không nói tới sớm phát hiện ra hay không, đối phương chạy nhay như vậy, ngay cả Thiên nhãn trong phạm vi lớn như vậy cũng không thể theo kịp, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!