- Đối với con sâu làm rầu nồi canh, mua danh chuộc tiếng sẽ bị chúng ta nghiêm phạt, cũng công bố chuyện xấu xa của chúng cho hậu thế biết, làm tất cả mọi người biết rõ sắc mặt ghê tởm của bọn chúng.
Hai lời nói đầy chính nghĩa vang lên.
- Đa tạ đại nhân công bằng, con ta chỉ bệnh khò khè, đây là đơn thuốc của y quán khác, không thấy khá hơn mới tới đây, ai ngờ đối phương kê đơn thuốc sau đó không trị tốt, trực tiếp trị chết... Đây là phương thuốc của chủ y quán, thỉnh đại nhân minh xét.
Lão giả đứng bên cạnh thi thể, nghe được Hạo Thiên lâu hứa hẹn vội vàng lên tiếng, hắn xuất đơn thuốc ra ngoài.
- Tốt, chúng ta tiến hành xác minh xem đơn thuốc có phải thật hay không, nhìn xem có dược vật làm người ta tử vong không.
Người Hạo Thiên lâu tiếp nhận phương thuốc, bộ dáng và vẻ mặt công chính.
- Ân?
Trung niên nhân vốn định rời đi, nghe được những lời chính nghĩa này liền dừng bước.
- Hạo Thiên lâu chỉ chế định bảng đơn mà thôi, gần đây mặc kệ thế sự, lang băm cũng tốt, người xấu cũng được, càng không nhiều lời, chẳng lẽ lần này sửa quy củ?
Nếu muốn nói hiểu rõ về Hạo Thiên lâu, mọi người có khả năng không bằng hắn, dù sao hắn là cường giả Đế cấp, tiếp xúc khác với mọi người.
Hạo Thiên lâu mặc kệ thế sự, công chính công bình, tại sao hôm nay nhúng tay vào việc này?
Chẳng lẽ là...
- Ta biết rồi...
Trung niên nhân cười cười, hắn có ý rời đi cũng dừng bước lại, lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ và mỉm cười.
Bên này vừa trị người chết, người Hạo Thiên lâu đã tới, nhưng lại muốn chủ trì công nghĩa... Người khác nhìn thấy những chuyện này có khả năng còn không biết là cái gì, trung niên nhân quá hiểu Hạo Thiên lâu cho nên sau khi nghe được liền biết, chỉ sợ đây là ván cờ của kẻ khác.
Là ván cờ chuyện môn nhắm vào Nhiếp Vân y quán!
Xem ra y quán những ngày qua quá chói mắt nên làm không ít người bất mãn.
Nếu là ván cờ của người khác thì hắn không muốn đi, hắn muốn nhìn xem người Nhiếp Vân y quán giải quyết như thế nào.
- Trong phương thuốc có Xà Diễn Thảo!
- Nhất định là thứ này giết chết con của ta.
Thấy người Hạo Thiên lâu tiếp nhận phương thuốc, lão giả tự xưng là phụ thân của người chết hưng phấn lên tiếng, vội vàng chỉ vào phương thuốc.
- Xà Diễn Thảo?
Người Hạo Thiên lâu nhìn vào trong phương thuốc, quả nhiên nhìn thấy tên của một loại dược liệu.
Xà Diễn Thảo, đây là dược thảo sinh trưởng lại khu vực có nhiều độc xà sinh sống, là kịch độc, nó không thua kém Vong Căn chút nào, mặc dù cường giả Hoàng cảnh viên mãn phục dụng không chết cũng mất một lớp da, Hoàng cảnh đỉnh phong tối đi kiên trì được một giờ là chết.
Đủ thấy đáng sợ!
Kịch độc như thế xuất hiện trong phương thuốc, vì sao làm người ta hoài nghi.
- Có Xà Diễn Thảo cũng không giống, dược vật tương sinh tương khắc, chứng bệnh cũng không giống nhau, ta nghe nói Tần phủ Tần lão lúc trước ăn một cây Vong Căn Thảo chữa được bệnh, bên trong có một cây Xà Diễn Thảo có lẽ không có vấn đề lớn.
Nói ra Xà Diễn Thảo có độc, lập tức có người phản bác.
Dược vật tương sinh tương khắc, phương thuốc có độc dược cũng không có nghĩa là không trị được bệnh, sẽ trị chết người.
- Vấn đề không lớn? Con của ngươi không chết đương nhiên nói như vậy.
- Các vị đại nhân, các ngươi nhất định phải làm chủ thay ta... Ta chỉ có một nhi tử này mà thôi.
Lão giả lên tiếng hét lớn.
- Yên tâm đi, chuyện này chúng ta sẽ dò xét kỹ càng, chúng ta sẽ thẩm tra và đề nghị y quán đóng cửa.
Người Hạo Thiên lâu thấy cảm xúc của hắn không khống chế được liền an ủi.
- Nhi tử của ta số khổ...
Nghe nói như thế lão giả cũng an tâm không ít, lúc này khóc ô ô.
- Bảo y quán chúng ta đóng cửa? Dường như nơi này là thành Vân Châu, không phải Thiên Ngoại Thiên a!
Vào lúc này có tiếng nói vang lên, lập tức có mấy từ trong phòng đi ra.
- Các vị đại nhân, chính là hắn, hắn chính là Nhiếp Vân, nhi tử của ta bị hắn trị chết...
Nhìn thấy thiếu niên này, lão giả vội vàng chỉ về phía trước.
- Người chính là này chủ y quán sao? Tuy Hạo Thiên lâu chúng ta không quản được chuyện thành Vân Châu nhưng có thể đánh giá thầy thuốc, đối với việc trị chết người, ngươi có gì để nói?
Trong đám người Hạo Thiên lâu có một thanh niên đi ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân và cười lạnh lên tiếng.
- Người bệnh chết? Ai nói... Hắn chết?
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.
Những người này đến đây nháo sự thì hắn có biết, tuy hắn biết rõ đối phương khẳng định còn có hậu thủ sẽ không ra mặt, Hạo Thiên lâu xuất hiện và làm ra động tĩnh như thế, hắn làm sao không biết đối phương nghĩ gì.
- Không chết? Đã đoạn tuyệt hô hấp, tim cũng không đập, làm sao có thể không chết?
Liếc mắt nhìn người chết trên mặt đất, tên thanh niên cười lạnh.
Người trên mặt đất đã lạnh như băng, không phải người chết là cái gì?
- Phùng Miểu, cầm kim châm tới đây cho ta.
Không để ý tới hắn nói chuyện, Nhiếp Vân quay đầu phân phó.
- Vâng!
Phùng Miểu quay người đi trở về, một lát sau lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong có không ít kim châm dài ngắn không đều.
- Đoạn tuyệt hô hấp, không có tim đập không có nghĩa sẽ chết, lại nói... Cho dù là chết, đến nơi này của ta, ta cũng có thể làm hắn sống sót.
Tiếp nhận kim châm, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn đi hai bước tới trước mặt thi thể, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, một căn kim châm xuất hiện trên đầu ngón tay.
- Ngươi muốn làm gì? Nhi tử của ta cũng đã chết... Ngươi còn muốn vũ nhục thi thể hay sao?
Nhìn thấy động tác của hắn, lão giả lập tức xông tới ngăn cản trước mặt, bộ dáng sốt ruột.
- Vũ nhục thi thể? Ta không có hứng thú này... Ngươi không phải không muốn nhi tử chết sao? Hiện tại ta muốn cứu sống hắn... Chẳng phải hợp ý của ngươi?
Nhiếp Vân nói.
- Cứu sống...
Sắc mặt lão giả biến thành thập phần cổ quái, trên mặt của hắn đầy xoắn xuýt.
- Người này là lang băm, đã trị chết nhi tử của ta, mơ tưởng lại động thủ trên thi thể của hắn, cút ngay...
- Ah? Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu nhi tử của ngươi sống lại? Vừa rồi tất cả phẫn nộ đều là giả? Trên thực tế... Ngươi muốn nhi tử của ngươi chết mà không sống lại sao?
Nhiếp Vân nghe xong liền cười nói.
- Việc này...
- Đối phương nói có thể cứu nhi tử của hắn, tại sao còn ngăn cản?
- Ta đang cảm thấy kỳ quái đấy!