Mấy người này đều là cường giả Thánh Tiên cảnh, mấy người liên thủ với nhau không thể xem thường.
- Hùng Lâm, đối thủ của ngươi là ta, muốn làm khó bằng hữu của ta, còn non lắm!
Đột nhiên có tiếng quát lạnh mang theo khí kính sắc bén đánh tới, kiếm khí như đao, lúc này lập tức bao phủ Hùng Lâm vào trong.
- Tiêu Nhiên, ngươi đấu với ta mà quản nhiều như thế, ngươi muốn chết!
Bị kiếm quang thu vào vòng chiến, Hùng Lâm biến sắc, gương mặt dữ tợn.
- Ba trăm năm trước ngươi từng bại trong tay ta, hiện tại cho dù đột phá nhiều lắm chỉ tương đương ta mà thôi, ngươi còn muốn đấu với nhiều người chúng ta như vậy, Tiêu Nhiên, ngươi cũng quá mức không coi ai ra gì!
Da mặt Hùng Tân co rúm, hắn liên tục ra tay oanh kích.
- Có xem ai ra gì hay không các ngươi nhìn là biết rõ, nói thật, mấy con tôm tép nhãi nhép các ngươi không lọt vào mắt Tiêu Nhiên ta.
Ầm ầm!
Trường kiếm trong tay Tiêu Nhiên bán ra hào quang bao phủ bốn phía, một người đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, công kích chung quanh rậm rạp chằng chịt nhưng không thể xuyên thấu qua.
- Thực lực của hắn rất mạnh, mấy người kia mặc dù liên thủ cũng không phải đối thủ, chúng ta đi thôi!
Liếc mắt nhìn, Hắc Long Thánh Tôn thản nhiên nói.
- Ân, tốt!
Nhiếp Vân cũng không phải thái điểu, hắn có được thiên phú võ đạo sư cho nên hắn nhìn hình thức chiến đấu còn lợi hại hơn Hắc Long Thánh Tôn, lúc này gật gật đầu, mặc dù biết đối mặt nhiều người như vậy nhưng tỷ lệ chiến thắng của Tiêu Nhiên vẫn rất lớn, lúc này không nói một lời và tiến lên phía trước.
Đám người Tiêu Nhiên chiến đấu giống như hồng thủy vỡ đê, hào quang bắn ra bốn phía, lực lượng cường đại bộc phát rất mạnh và bao phủ không gian chung quanh, che khuất không ít ánh mắt quan sát, đám người Nhiếp Vân rời đi cũng áp chế tu vi xuống thấp, trừ hai bên chiến đấu ra, người trong đầu trường không quan tâm tới bọn họ.
Tuy Hùng Lâm một lòng muốn đuổi theo Nhiếp Vân, hắn muốn báo thù rửa hận nhưng kiếm pháp của Tiêu Nhiên thật sự quá lợi hại, toàn ứng phó không thể thở nổi, hắn vừa phân tâm đã dính đầy bụi đất.
Hắn tức giận làm toàn thân khó chịu nhưng lại không có biện pháp gì, đành phải kiên trì liên thủ với đám Hùng Tân đối phó Tiêu Nhiên.
Rời khỏi đám người Tiêu Nhiên, Nhiếp Vân dẫn hai người đi nhanh về phía trước, đi không xa quả nhiên nhìn thấy một truyền tống trận không lớn.
Dường như truyền tống trận xây dựng không bao lâu, lúc này bên cạnh có người đang thủ hộ.
Người này nhìn thấy ba người Nhiếp Vân tới liền vội vàng chào đón.
- Nhiếp Vân thiếu gia, đây là Tiêu Nhiên công tử lặng lẽ bố trí, biết rõ ngươi nhất định sẽ dùng, mau vào đi thôi!
- Tiêu huynh bố trí. . .
Nhiếp Vân không nghĩ tới Tiêu Nhiên đã sớm chuẩn bị xong, dường như sớm biết mình nhất định đi Cửu Tiêu Cung, trong nội tâm cảm động, lời cảm tạ không thể nói hết được, lúc này không nói nhảm nhiều, hắn gật gật đầu mang theo tiểu Long và Hắc Long Thánh Tôn đi vào.
Hô!
Hào quang lập loè, quả nhiên Nhiếp Vân xuất hiện trước Cửu Tiêu Cung.
Cửu Tiêu Cung là nơi cao nhất trên Cửu Tiêu Cửu Trọng Thiên, bao phủ bên trong trận pháp to lớn, bên ngoài nhìn vào là cung điện tráng lệ hùng vĩ, hơn nữa người và vật bên trong mơ hồ không rõ.
Vị trí của Nhiếp Vân hiện tại ở trong trận pháp, có thể nhìn rõ những người đang tham gia giải đấu ở bên ngoài, đối phương căn bản không thể nhìn thấy bọn họ.
- Cám ơn ngươi!
Bước ra khỏi truyền tống trận, Nhiếp Vân đã biết rõ trận pháp thủ hộ đã sớm bị người ta phá đi, hơn nữa vì bảo thủ bí mật đã trực tiệp tự bạo.
Tuy hắn trải qua vô số chiến hóa trong phàm giới, tâm trí cũng ngang lão quái vật nhưng so với cường giả sống mấy ngàn năm như Tiêu Nhiên đây chỉ là việc vặt mà thôi.
Ít nhất từ việc này hắn không có tâm tư kín đáo như Tiêu Nhiên.
Đương nhiên, chuyện này cũng có thể nói quan tâm sẽ bị loạn, nếu không phải liên lụy Đạm Thai Lăng Nguyệt làm hắn không thể tập trung tinh thần, hắn cũng có thể an bài sớm và không chê vào đâu được.
Đi!
Bây giờ không phải lúc cảm khái, Nhiếp Vân và tiểu Long cùng Hắc Long Thánh Tôn xông vào trong Cửu Tiêu Cung.
- Người nào? Trọng địa Cửu Tiêu Cung, người đến dừng lại!
Ầm ầm ầm...
Vừa đi về phía trước vài bước đã có hai hộ vệ giáp đen nhảy ra cầm trường kích chỉa vào người bọn họ.
Hai người này đều là cường giả Thánh Tiên sơ kỳ, trên mặt bọn họ không mang theo chút cảm tình gì.
- Ta có chuyện quan trọng muốn đi gặp Đạm Thai gia chủ, kính xin cho đi!
Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, ôm quyền nói.
- Đạm Thai gia chủ có lệnh, chuyện khẩn cấp cỡ nào cũng phải chờ sau khi hắn đi ra lại nói.
- Lui ra ngoài!
Hai hộ vệ giáp đen không có biểu lộ gì, lúc này quát lớn.
- Chờ hắn đi ra. . .
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.
Nếu quả thật hắn đi ra, rau cúc vàng cũng héo rồi, lúc này không thể chần chờ.
- Việc gấp, quan hệ Tu La Vương, chờ hắn đi ra đã xong rồi, kính xin tránh đường!
Nhiếp Vân thuận miệng nói.
Vì thời gian quá gấp cho nên hắn không muốn nói nhiều.
- Bất cứ chuyện gì đều không được, nếu như tiến thêm một bước cẩn thận chúng ta không khách khí.
Hộ vệ giáp đen không quan tâm Nhiếp Vân nói gì, đồng thời lui về phía sau một bước, trường kích chỉa tới mang theo sát khí, dường như chỉ cần ba người dám tiến lên phía trước sẽ ra tay ngay sau đó.
- Không khách khí? Vậy sao?
Ầm ầm!
Đột nhiên một đạo kim quang lập loè, một đuôi rồng quét thẳng vào người bọn họ mang theo lực lượng áp bách không gian đánh tới.
- Cái gì?
- Các ngươi dám. . .
Hai tên hộ vệ giáp đen có nằm mơ cũng không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn là đại chiêu như thế, trường kích trong lòng bàn tay còn chưa ngăn cản đã bị cái đuôi quét trúng.
Bành!
Bành!
Hai hộ vệ giáp đen biến thành thịt nát, đoạn tuyệt hô hấp.
- Cho mặt không biết xấu hổ, nhìn ngươi lần có tránh hay không!
Hô!
Tiểu Long thu hồi cái đuôi, khôi phục hình người.
Vửa rồi hắn ngại phiền toái nên không ra tay, Ngũ Trảo Kim Long dùng đuôi quét qua, hai gia hỏa Thánh Tiên cảnh sơ kỳ có thực lực mạnh hơn gấp mười lần chỉ sợ cũng phải biến thành bánh thịt.
- Đi thôi!
Giết chết hai hộ vệ giáp đen như giết hai con kiến, tiểu Long chỉ về phía trước.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu đi thẳng về phía trước.