- Tế phẩm? Linh Hồn sư?
Nhiếp Vân uể oải tại chỗ, kinh ngạc nhìn qua đối phương.
- Không sai! Ngươi cho rằng ta thực sự thuần phục Tô Dương hay sao? Hắn chỉ là phế vật mà thôi. Huyễn Yêu nhất tộc chúng trời sinh đã là tín đồ cuồng nhiệt của Linh Hồn sư, thờ phụng linh hồn chi đạo. Ta là người thành kính hồn sư, chỉ thuần phục Linh Hồn sư vĩ đại nhất! Nhan Chi đại nhân thích sưu tầm người có được thiên phú đặc thù, ngươi có nhiều thiên phú đặc thù hơn ta, nếu như dùng để tế tự, tuyệt đối có thể đạt được chỗ tốt rất lớn, khiến cho thực lực của ta đột phá gông cùm La Tiên vô cùng đơn giản!
Trên mặt Huyễn Vũ lộ ra vẻ cuồng nhiệt, dường như đối với Linh Hồn sư Nhan Chi kia, có c tín ngưỡng cố định vậy.
- Yên tâm đi, ta sẽ lập tức tế tự, đến lúc đó ngươi sẽ quang vinh trở thành khôi lỗi của Nhan Chi đại nhân, vinh quang tràn ngập a!
Thân thể đứng thẳng bên tế đàn, thanh âm của Huyễn Vũ mang theo vẻ mê hoặc, vang vọng một cách quỷ dị, như muốn mê hoặc linh hồn.
- Hóa ra ngươi nói tăng thực lực lên là đi tế tự Linh Hồn sư, làm cho nàng giúp ngươi tăng thực lực lên hay sao? Đáng tiếc, ngươi không làm được chuyện này rồi!
Lời ngâm xướng của Huyễn Vũ vừa mới vang vọng thì chợt nghe được một tiếng thở dài truyền đến. Hắn lập tức nhìn thấy Nhiếp Vân trước đó xụi lơ như bún, chẳng biết từ lúc nào đã đứng lên, tư thế toàn thân oai hùng bừng bừng, kim quang lóng lánh, thân hình cao lớn chậm rãi bay lên, lơ lửng trên không trung, giống như vị thần bất diệt vậy.
- Ngươi... Sao ngươi lại không có việc gì? Khí Hải đã vỡ nát rồi, làm sao vcó thể không có việc gì được chứ?
Huyễn Vũ lại càng hoảng sợ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, liên tục lui về phía sau mấy bước, mở to hai mắt ra nhìn.
Chuyện trước mắt đã vượt quá phạm trù tưởng tượng của hắn. Quả thực chỉ có thể dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung mà thôi.
Khí Hải nghiền nát, Mộc sinh đan điền cũng đã vỡ nát. Sao hắn ta lại có thể lần nữa đứng lên, khôi phục thực lực cơ chứ?
Chẳng lẽ là... Huyễn Vũ nhớ tới từ ngữ truyền lưu trong Linh giới, trong lòng giật thót.
Trước đó hắn chiến đấu với Nhiếp Vân này, hai tay hắn ta vỡ vụn, lại lần nữa khôi phục, vốn hắn còn tưởng rằng là Mộc sinh chi khí có hiệu quả như vậy. Hiện tại xem ra còn xa không có đơn giản như hắn nghĩ!
Thiên phú Mộc sinh sư, Mộc sinh đan điền bị chấn vỡ sẽ không còn khả năng khôi phục, mà loại năng lực này, cho dù thân thể biến thành cái bánh nhân thịt thì cũng lập tức có thể khôi phục lại...
Bất Tử chi thân!
Một Thiên Tiên nho nhỏ làm sao có thể cô đọng ra Bất Tử chi thân cơ chứ? Điều này không có khả năng!
Đầu óc Huyễn Vũ nổ tung, cảm thấy sắp phát điên, cảnh tượng trước mắt đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
- Sao lại khôi phục sao? Ta nên cảm tạ ngươi mới đúng. Ngươi đã giúp ta triệt để đã luyện hóa Bất Diệt Kim Đan!
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân lăng không đi tới.
Bất Diệt Kim Đan trong đầu hắn, nếu như không có kỳ ngộ, muốn luyện hóa nó ít nhất cũng phải tốn mấy năm thậm chí là mấy chục năm. Trước đó bị Trấn Huyền Tu La đánh một chiêu khiến cho hắn ngạc nhiên phát hiện ra một điểm. Muốn Kim Đan hòa tan nhanh hơn thì phải không ngừng khiến cho thân thể thừa nhận thương tổn!
Hơn nữa tổn thương này không thể quá mạnh mẽ, một khi vượt qua biên độ thì cũng sẽ không sinh ra hiệu quả như vậy.
Trấn Huyền Tu La sau khi tức giận thực lực quá mạnh mẽ, chỉ cần hơi chút không cẩn thận sẽ chết, không đạt được hiệu quả luyện hóa Kim Đan. Mà Huyễn Vũ này thì khác, lực lượng đối phương không hơn kém Nhiếp Vân bao xa, một khi toàn lực bạo phát vừa vặn khiến cho hắn luyện hóa được Kim Đan, cũng không đến mức phải chết.
Cho nên vừa rồi tuy rằng Huyễn Vũ đánh cao hứng, nhưng mà toàn bộ đều rơi vào trong tính toán của Nhiếp Vân, giúp hắn hòa tan dược lực của Bất Diệt Kim Đan từng chút một, khiến cho hoạt tính của thân thể hắn dần dần gia tăng, thành công cô đọng Bất Tử chi thân!
Hiện tại Bất Tử Kim Đan đã bị hắn luyện hóa tám chín phần mười, chỉ còn lại có một tia. Đó là đầu chưa có cô đọng thành công, chỉ cần đầu không bị đánh nát, cho dù thân thể bị phanh thây xé xác cũng đều có thể khôi phục.
- Cô đọng Bất Tử chi thân thì thế nào chứ? Ngươi không phải là đối thủ của ta, ta giết không chết ngươi nhưng mà ngươi cũng không có khả năng đánh bại ta! Cùng lắm thì mọi người hòa nhau, chân thành hợp tác, cùng nhau đối phó Trấn Huyền Tu La!
Huyễn Vũ giật mình một lát mới khôi phục lại được, lực lượng toàn thân bắt đầu khởi động, cũng không sợ hãi Nhiếp Vân ra tay với hắn.
Bây giờ hắn là La Tiên cảnh đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá đạt tới Huyền Tiên cảnh. Cho dù Nhiếp Vân trước mắt này có được Bất Tử Chi Thân thì cũng không có cách nào đánh chết được hắn? Bất quá chỉ là tiểu nhân vật Thiên Tiên cảnh mà thôi, không có khả năng đánh bại được hắn.
Hắn vừa mới dứt lời thì đã nhìn thấy thiếu niên cách đó không xa nở ụn cười châm chọc, bàn tay đưa tay về phía trước, nắm tay trở nên vàng chói, một đạo lực lượng linh hồn mang theo sự sắc bén đánh tới, thế không thể đỡ.
- Đây là... thiên phú Duệ Kim sư? Ngươi lợi dụng một đạo Duệ kim chi khí ta đưa cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi định dùng nó đối chiến với ta hay sao? Quá ngây thơ, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, cho dù sử dụng Duệ kim chi khí thuần thục, so với Duệ Kim sư chính thức mà nói vẫn còn chênh lệch như trời và đất, còn kém xa!
Huyễn Vũ nắm chặt tay, giơ ra đón tếp, thuộc tính màu vàng sắc bén xé rách mây xanh, mạnh mẽ xông tới.
Phanh!
Hai quyền giao kích.
Phốc!
Miệng Huyễn Vũ phun ra một ngụm máu tươi, cánh tay như bị cự chùy đánh trúng, máu tươi bắn tung toé, xương cốt vỡ vụn.
- Cái gì? thiên phú Duệ Kim sư? Sao ngươi lại có thiên phú Duệ Kim sư?
Rốt cuộc Huyễn Vũ không thể tiếp tục trầm ổn được nữa, hắn hoảng sợ biến sắc, thanh âm sắc bén chói tai, vô cùng khó nghe, cho thấy sự khủng hoảng nồng đậm lúc này của hắn.
Hai quyền ngạnh kháng, hắn lập tức hiểu rõ, đối phương tuyệt đối không phải là vận dụng hiệu quả Duệ kim chi khí mang lại, mà là chân chính là một Duệ Kim sư. Chỉ có được loại thiên phú này thì mới có thể sắc bén như thế, có được lực lượng mạnh mẽ kinh người như vậy!
- Đúng vậy, đa tạ Duệ kim chi khí của ngươi! Linh Tê Luyện Thể Quyết, Kim Cương lưu ly thể tầng thứ bảy đại thành, đột phá!
Nhiếp Vân uể oải tại chỗ, kinh ngạc nhìn qua đối phương.
- Không sai! Ngươi cho rằng ta thực sự thuần phục Tô Dương hay sao? Hắn chỉ là phế vật mà thôi. Huyễn Yêu nhất tộc chúng trời sinh đã là tín đồ cuồng nhiệt của Linh Hồn sư, thờ phụng linh hồn chi đạo. Ta là người thành kính hồn sư, chỉ thuần phục Linh Hồn sư vĩ đại nhất! Nhan Chi đại nhân thích sưu tầm người có được thiên phú đặc thù, ngươi có nhiều thiên phú đặc thù hơn ta, nếu như dùng để tế tự, tuyệt đối có thể đạt được chỗ tốt rất lớn, khiến cho thực lực của ta đột phá gông cùm La Tiên vô cùng đơn giản!
Trên mặt Huyễn Vũ lộ ra vẻ cuồng nhiệt, dường như đối với Linh Hồn sư Nhan Chi kia, có c tín ngưỡng cố định vậy.
- Yên tâm đi, ta sẽ lập tức tế tự, đến lúc đó ngươi sẽ quang vinh trở thành khôi lỗi của Nhan Chi đại nhân, vinh quang tràn ngập a!
Thân thể đứng thẳng bên tế đàn, thanh âm của Huyễn Vũ mang theo vẻ mê hoặc, vang vọng một cách quỷ dị, như muốn mê hoặc linh hồn.
- Hóa ra ngươi nói tăng thực lực lên là đi tế tự Linh Hồn sư, làm cho nàng giúp ngươi tăng thực lực lên hay sao? Đáng tiếc, ngươi không làm được chuyện này rồi!
Lời ngâm xướng của Huyễn Vũ vừa mới vang vọng thì chợt nghe được một tiếng thở dài truyền đến. Hắn lập tức nhìn thấy Nhiếp Vân trước đó xụi lơ như bún, chẳng biết từ lúc nào đã đứng lên, tư thế toàn thân oai hùng bừng bừng, kim quang lóng lánh, thân hình cao lớn chậm rãi bay lên, lơ lửng trên không trung, giống như vị thần bất diệt vậy.
- Ngươi... Sao ngươi lại không có việc gì? Khí Hải đã vỡ nát rồi, làm sao vcó thể không có việc gì được chứ?
Huyễn Vũ lại càng hoảng sợ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, liên tục lui về phía sau mấy bước, mở to hai mắt ra nhìn.
Chuyện trước mắt đã vượt quá phạm trù tưởng tượng của hắn. Quả thực chỉ có thể dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung mà thôi.
Khí Hải nghiền nát, Mộc sinh đan điền cũng đã vỡ nát. Sao hắn ta lại có thể lần nữa đứng lên, khôi phục thực lực cơ chứ?
Chẳng lẽ là... Huyễn Vũ nhớ tới từ ngữ truyền lưu trong Linh giới, trong lòng giật thót.
Trước đó hắn chiến đấu với Nhiếp Vân này, hai tay hắn ta vỡ vụn, lại lần nữa khôi phục, vốn hắn còn tưởng rằng là Mộc sinh chi khí có hiệu quả như vậy. Hiện tại xem ra còn xa không có đơn giản như hắn nghĩ!
Thiên phú Mộc sinh sư, Mộc sinh đan điền bị chấn vỡ sẽ không còn khả năng khôi phục, mà loại năng lực này, cho dù thân thể biến thành cái bánh nhân thịt thì cũng lập tức có thể khôi phục lại...
Bất Tử chi thân!
Một Thiên Tiên nho nhỏ làm sao có thể cô đọng ra Bất Tử chi thân cơ chứ? Điều này không có khả năng!
Đầu óc Huyễn Vũ nổ tung, cảm thấy sắp phát điên, cảnh tượng trước mắt đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
- Sao lại khôi phục sao? Ta nên cảm tạ ngươi mới đúng. Ngươi đã giúp ta triệt để đã luyện hóa Bất Diệt Kim Đan!
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân lăng không đi tới.
Bất Diệt Kim Đan trong đầu hắn, nếu như không có kỳ ngộ, muốn luyện hóa nó ít nhất cũng phải tốn mấy năm thậm chí là mấy chục năm. Trước đó bị Trấn Huyền Tu La đánh một chiêu khiến cho hắn ngạc nhiên phát hiện ra một điểm. Muốn Kim Đan hòa tan nhanh hơn thì phải không ngừng khiến cho thân thể thừa nhận thương tổn!
Hơn nữa tổn thương này không thể quá mạnh mẽ, một khi vượt qua biên độ thì cũng sẽ không sinh ra hiệu quả như vậy.
Trấn Huyền Tu La sau khi tức giận thực lực quá mạnh mẽ, chỉ cần hơi chút không cẩn thận sẽ chết, không đạt được hiệu quả luyện hóa Kim Đan. Mà Huyễn Vũ này thì khác, lực lượng đối phương không hơn kém Nhiếp Vân bao xa, một khi toàn lực bạo phát vừa vặn khiến cho hắn luyện hóa được Kim Đan, cũng không đến mức phải chết.
Cho nên vừa rồi tuy rằng Huyễn Vũ đánh cao hứng, nhưng mà toàn bộ đều rơi vào trong tính toán của Nhiếp Vân, giúp hắn hòa tan dược lực của Bất Diệt Kim Đan từng chút một, khiến cho hoạt tính của thân thể hắn dần dần gia tăng, thành công cô đọng Bất Tử chi thân!
Hiện tại Bất Tử Kim Đan đã bị hắn luyện hóa tám chín phần mười, chỉ còn lại có một tia. Đó là đầu chưa có cô đọng thành công, chỉ cần đầu không bị đánh nát, cho dù thân thể bị phanh thây xé xác cũng đều có thể khôi phục.
- Cô đọng Bất Tử chi thân thì thế nào chứ? Ngươi không phải là đối thủ của ta, ta giết không chết ngươi nhưng mà ngươi cũng không có khả năng đánh bại ta! Cùng lắm thì mọi người hòa nhau, chân thành hợp tác, cùng nhau đối phó Trấn Huyền Tu La!
Huyễn Vũ giật mình một lát mới khôi phục lại được, lực lượng toàn thân bắt đầu khởi động, cũng không sợ hãi Nhiếp Vân ra tay với hắn.
Bây giờ hắn là La Tiên cảnh đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá đạt tới Huyền Tiên cảnh. Cho dù Nhiếp Vân trước mắt này có được Bất Tử Chi Thân thì cũng không có cách nào đánh chết được hắn? Bất quá chỉ là tiểu nhân vật Thiên Tiên cảnh mà thôi, không có khả năng đánh bại được hắn.
Hắn vừa mới dứt lời thì đã nhìn thấy thiếu niên cách đó không xa nở ụn cười châm chọc, bàn tay đưa tay về phía trước, nắm tay trở nên vàng chói, một đạo lực lượng linh hồn mang theo sự sắc bén đánh tới, thế không thể đỡ.
- Đây là... thiên phú Duệ Kim sư? Ngươi lợi dụng một đạo Duệ kim chi khí ta đưa cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi định dùng nó đối chiến với ta hay sao? Quá ngây thơ, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, cho dù sử dụng Duệ kim chi khí thuần thục, so với Duệ Kim sư chính thức mà nói vẫn còn chênh lệch như trời và đất, còn kém xa!
Huyễn Vũ nắm chặt tay, giơ ra đón tếp, thuộc tính màu vàng sắc bén xé rách mây xanh, mạnh mẽ xông tới.
Phanh!
Hai quyền giao kích.
Phốc!
Miệng Huyễn Vũ phun ra một ngụm máu tươi, cánh tay như bị cự chùy đánh trúng, máu tươi bắn tung toé, xương cốt vỡ vụn.
- Cái gì? thiên phú Duệ Kim sư? Sao ngươi lại có thiên phú Duệ Kim sư?
Rốt cuộc Huyễn Vũ không thể tiếp tục trầm ổn được nữa, hắn hoảng sợ biến sắc, thanh âm sắc bén chói tai, vô cùng khó nghe, cho thấy sự khủng hoảng nồng đậm lúc này của hắn.
Hai quyền ngạnh kháng, hắn lập tức hiểu rõ, đối phương tuyệt đối không phải là vận dụng hiệu quả Duệ kim chi khí mang lại, mà là chân chính là một Duệ Kim sư. Chỉ có được loại thiên phú này thì mới có thể sắc bén như thế, có được lực lượng mạnh mẽ kinh người như vậy!
- Đúng vậy, đa tạ Duệ kim chi khí của ngươi! Linh Tê Luyện Thể Quyết, Kim Cương lưu ly thể tầng thứ bảy đại thành, đột phá!