Bất quá cao hứng qua đi, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, bất kể nói thế nào nàng cũng là thiếu nữ chưa hiểu nhân sự, bị một nam tử ôm eo, cảm nhận được trên người đối phương tràn ra hơi nóng, cảm giác thân thể dần dần như nhũn ra, sắp từ trên lưng Thần thú phi hành té xuống.
Chức Nữ toa từ Hỏa Thần sơn đến Hỏa Thần thành cực nhanh, cũng chỉ mấy tức, ngồi Thần thú phi hành mới biết hai nơi cách không có gần như vậy, ngược lại còn rất xa.
Ước chừng bay hơn mười phút, lúc này mới nhìn thấy vô số kiến trúc cao ngất xuất hiện ở trước mắt.
- Đi xuống đi!
Tiến vào phạm vi Hỏa Thần thành, lại phi hành một hồi, nhắm một tiểu viện, hai người cưỡi Thần thú phi hành rơi xuống.
Chính là nơi ở của đám người Chí Hào tướng quân.
- Điện hạ!
Vừa tiến vào viện, Chí Hào tướng quân cùng Phí Đồng ra đón, Bích Nhi biết Nhiếp Vân không muốn gặp những người khác, trực tiếp rơi vào chỗ ở của tướng quân, vì vậy không có người khác ở nơi này, hai người cũng không cố kỵ.
- Các ngươi muốn về Phổ Thiên hoàng triều?
Từ trên người Thần thú phi hành nhảy xuống, Nhiếp Vân nhìn Chí Hào tướng quân.
- Vâng, hoàng tử... Theo chúng ta trở về thôi, bệ hạ... rất tưởng niệm ngươi!
Chí Hào tướng quân nói.
- Trở về?
Nhiếp Vân lắc đầu:
- Ta muốn ở nơi này một thời gian ngắn, liền không đi cùng các ngươi!
Dĩ nhiên không thể theo bọn họ trở về, hắn hoàng tử là giả, đi theo trở về, vạn nhất lộ chân ngựa, xui xẻo nhất định là hắn.
- Đợi một thời gian ngắn? Điện hạ...
Không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt, Chí Hào tướng quân lộ ra vẻ lo lắng:
- Điện hạ trở về, bệ hạ nhất định sẽ tự mình tiếp đãi, ban cho địa vị vô thượng, chẳng phải tốt hơn so với lưu lại ở chỗ này sao?
Vị trước mắt này chính là hoàng tử, người Phổ Thiên Đại Đế muốn tìm được nhất, một khi trở về, nhất định sẽ ban thưởng vô số bảo vật, không mạnh hơn ở chỗ này đơn độc một người tu luyện sao?
- Không cần nói nhiều, ta bây giờ không muốn bị trói buộc! Cũng hy vọng Chí Hào tướng quân không cần khuyên cản, đợi lúc nào ta muốn trở về, sẽ đi tìm ngươi!
Nhiếp Vân mở miệng nói, trên mặt mang theo vẻ không cho cự tuyệt.
- Cái này...
Nghe hắn nói như đinh chém sắt, Chí Hào tướng quân biết không thể khuyên can, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái:
- Điện hạ cẩn thận, một khi có chuyện, đưa tin cho ta, ta sẽ lập tức dẫn người tới!
- Được !
Nhiếp Vân gật đầu đáp ứng.
Lại trò chuyện một hồi, Chí Hào tướng quân thấy hắn đích xác không theo trở về, mà hắn lại phải nhanh trở về phục mệnh, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy cáo từ.
Bọn họ mới vừa đi, trong lòng Nhiếp Vân động một cái, một ngọc phù truyền tin xuất hiện ở lòng bàn tay.
Chính là Ngụy Bất Tân ở Hỏa Thần đấu giá tràng lưu lại.
- Hỏi thăm được tin tức của Đạm Đài Lăng Nguyệt?
Thấy ngọc phù hiển lộ tin tức, trong lòng Nhiếp Vân chấn động.
Hắn và Ngụy Bất Tân có đồng thời xuất hiện chính là vì Đạm Đài Lăng Nguyệt, bây giờ đối phương tìm mình, nhất định là có tin tức.
- Bích Nhi, ngươi về Hỏa Thần tông trước, ta còn có việc phải làm, vì vậy cáo từ!
Cự tuyệt Bích Nhi muốn đi theo, thân thể Nhiếp Vân thoáng một cái, bay vút về phía phòng đấu giá.
Bây giờ vô luận là người nào, cũng cho rằng hắn là Hoàng tử của Phổ Thiên hoàng triều, nếu không muốn bại lộ thân phận phi thăng giả, thì chuyện Đạm Đài Lăng Nguyệt người biết càng ít càng tốt.
Vị trí hiện tại của hắn cách phòng đấu giá không tính quá xa, đi gần nửa ngày liền tới.
Hôm nay không có buổi đấu giá, so với lúc trước thì rất vắng vẻ.
- Đứng lại, hôm nay không có buổi đấu giá, mời trở về đi!
Đi tới trước cửa, còn chưa tiến vào, liền có mấy thanh niên mặc áo giáp ngăn trở hắn.
- Ta có việc tìm lão bản của các ngươi!
Nhiếp Vân nói.
- Tìm lão bản của chúng ta?
Một thanh niên mới đầu sửng sốt một chút, thấy rõ dung mạo trẻ tuổi của Nhiếp Vân, không khỏi chê cười:
- Ngươi tìm lão bản, ta còn tìm Hỏa Thần tông tông chủ đây này! Cút sang một bên, nơi này không phải địa phương ngươi quấy rối! Nếu không ta sẽ không khách khí!
Nói xong trường thương trong tay động một cái, phát ra thanh âm nghẹn ngào.
Mặc dù là một hộ vệ, nhưng thực lực lại không đơn giản, đã đạt tới nửa bước Phong Vương.
Lão bản phòng đấu giá Ngụy Bất Tân là địa vị gì? Ngay cả thành chủ cũng phải ngang hàng luận giao, một người chừng hai mươi tuổi tìm hắn, thật là buồn cười!
- Nhanh cút, Hỏa Thần đấu giá tràng không phải là người nào cũng có thể tới quấy rối!
- Lập tức đi, chúng ta không so đo ngươi vô lễ, nếu không...
- Cút đi, cảm thấy chúng ta không dám đánh ngươi sao...
Mấy tên hộ vệ còn lại đồng thời nở nụ cười.
Bọn họ đều cảm thấy người thiếu niên trước mắt này có phải điên hay không, lão bản thiên kim quý thể, làm sao có thể ai cũng gặp!
Nghe được đối phương vô lễ như vậy, Nhiếp Vân nhíu mày, bất quá cũng không tức giận, mở miệng nói:
- Làm phiền thông truyền một tiếng, nếu không, ta thật rời đi, chỉ sợ các ngươi sẽ chịu trách phạt!
Hắn là Tài Thần gia tiện tay ném ra vài tỷ, nếu như Ngụy Bất Tân biết bị mấy tên hộ vệ giữ cửa đuổi đi, khẳng định tâm muốn giết bọn họ đều có, Nhiếp Vân không muốn bởi vì chuyện của mình mà dính líu người khác, tốt bụng nhắc nhở một câu.
- Bị trách phạt? Thật nực cười, ngươi cho rằng ngươi là ai? Tông môn trưởng lão hay thành chủ? Ta cuối cùng cảnh cáo ngươi một câu, lập tức cút, nếu không chúng ta sẽ động thủ!
Thanh niên trước nhất hung tợn hừ một câu, sắc mặt như đao.
- Những người này...
Thấy những hộ vệ này không nghe khuyên, Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy ngọc bài đưa tin của Ngụy Bất Tân, truyền cho hắn một tin tức.
- Ở ngoài cửa ồn ào như thế còn thể thống gì?
Mới vừa truyền tin tức xong, một thanh âm vang lên, ngay sau đó một trung niên đi nhanh tới.
- Mạc quản sự...
Thấy người này, mọi người vội vàng cung kính hành lễ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Mạc quản sự không thích.
- Hồi bẩm quản sự, người này muốn tìm lão bản, chúng ta đang đuổi hắn rời đi...
Thanh niên kia vội vàng giải thích.
- Tìm lão bản?
Mạc quản sự quay đầu nhìn Nhiếp Vân, nhìn một cái, ánh mắt liền lộ ra khinh miệt.
Hắn đi theo lão bản nhiều năm, đệ tử hạch tâm của Hỏa Thần tông, trẻ tuổi tài tuấn của các đại thế lực ở Hỏa Thần thành, cơ hồ toàn bộ đều biết, chưa từng nghe nói qua có một nhân vật như vậy, bất quá, hắn dù sao kiến thức rộng, không giống những người khác lỗ mãng như vậy, không khỏi hỏi một câu: