Là một ngôi nhà cao rộng, khí phách hùng vĩ. Nhìn qua giống như là một thế lực không nhỏ.
Đi tới nơi này, hai người sóng vai chiến đấu, cùng người bên trong đại viện đánh nhau.
- Chắc là nam nhân và thế lực này có cừu hận không đội trời chung. Nam nhân này muốn đi báo thù, nữ nhân này định đi cùng, hắn không đồng ý, cho nên mới như vậy a.
Nhìn đến đây, Nhiếp Vân đã suy đoán ra một loại khả năng.
Nhìn cảm tình trước đó của hai người vô cùng tốt. Trước đó cãi cọ chắc hẳn quan tâm lẫn nhau, ai cũng không muốn đối phương bị thương tổn.
Tiếp tục nhìn tiếp, thực lực của hai người cũng không có cao bao nhiêu. Bất quá cũng không coi là quá yếu, mặc dù thế lực này có rất nhiều cao thủ, thế nhưng cũng không chịu nổi được hai người liều mạng chiến đấu. Rất nhanh đã gần tới cuối cùng.
Ai ngờ lúc này lại xuất hiện biến cố, người có bộ dáng như đầu lĩnh của thế lực này xuất ra bài tẩy, khiến cho hai người đồng thời bị trọng thương!
Sau khi bị trọng thương, hai người biết không thể tránh được, cũng không có gì mà sầu bi, mà ngược lại còn cảm thấy may mắn vì được chết cùng một chỗ. Đúng lúc này, một người thanh niên xuất hiện.
Thực lực của người thanh niên này không mạnh bằng hai người, thế nhưng lại càng không sợ chết hơn. Hắn cứu hai người thành công thoát đi được ra ngoài.
Dường như hai người cũng nhận biết người thanh niên này, có lẽ là bằng hữu của bọn họ.
Mặc dù đã cứu được bọn họ ra, thế nhưng thương thế của hai người quả thực quá nặng, tùy thời cũng sẽ mất mạng. Vì cứu bọn họ, thanh niên kia phí tâm huyết rất lớn. Từng vì một gốc dược liệu mà quỳ ở một sơn môn suốt mười ngày mười đêm!
Vì ra ngoài tìm một gốc dược liệu mà lại tiến vào hiểm cảnh, cửu tử nhất sinh.
Tốn vô số tâm huyết, rốt cuộc cũng đã cứu hai người trở lại, thế nhưng người này cũng bởi vì một lần biến cố trên đường mà tâm thần bị tổn thương, thực lực không có biện pháp tinh tiến, biến thành tàn phế.
Thấy bằng hữu có bộ dáng như vậy, trong lòng hai người sinh ra sự hổ thẹn.
Hình ảnh lần nữa biến hóa, trong đêm tối có hai thanh niên đứng chung ở một chỗ, dường như đang nói cái gì đó.
Chuyện này không cần suy đoán quá nhiều, Nhiếp Vân rất nhanh đã hiểu rõ được.
Thanh niên chạy tới cứu người này trải qua khoảng thời gian sớm chiều chung sống này cũng đã thích Bích Dao cung chủ. Vốn là chuyện này nói không nên lời. Thế nhưng trong lúc vô tình lại bị tình lang của Bích Dao cung chủ phát hiện ra.
Tình lang của Bích Dao cung chủ cảm thấy thẹn với người thanh niên này. Thấy hắn tương tư thống khổ cho nên mới đi tìm cung chủ, lại nói với nàng một ít lời gì đó, sau đó ảm đạm rời đi.
Nhìn dáng vẻ của hắn, bỏ tình lữ, có lẽ là định tác thành cho bằng hữu.
Hình ảnh này vừa mới tới đây đã bắt đầu vỡ tan, có lẽ đã tới tận cùng.
Có lẽ Tinh Liên cũng chỉ biết tới như vậy mà thôi.
- Biết được chưa?
Nhớ lại mọi chuyện xong, Tinh Liên mở mắt, lại nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt nàng.
- Những thứ nên biết cũng đã biết, chỉ bất quá... Chuyện này thì có quan hệ gì với Khải linh thảo chứ?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái.
Mới vừa rồi ở trong hình chỉ có nói tới đoạn tình cảm của Bích Dao cung chủ, cũng không có bất kỳ chuyện gì liên quan tới Khải linh thảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
- Khải linh thảo là một hạt giống mà ban đầu sư phụ và người nọ trong một lần trải qua nguy hiểm tìm được, hai người cùng nhau bồi dưỡng, đại biểu cho tình cảm của hai người... Dường như hai người cũng dùng máu tươi để nuôi dưỡng gốc dược liệu này, giống như hài tử chung của bọn họ vậy... Cho nên, đối với sư phụ mà nói, nó có ý nghĩa đặc biệt!
Tinh Liên nói.
- Ồ, thì ra là như vậy!
Nhiếp Vân đã hiểu ra.
Mặc dù ở bên trong tin tức mà Tinh Liên biết không có kết cục, thế nhưng hắn cũng đoán ra được.
Tình lang của Bích Dao cung chủ rời đi, vị bằng hữu cứu hắn kia, chắc cũng không ở cùng với cung chủ một chỗ. Về phần kết quả cuối cùng của ba người như thế nào, sợ rằng cũng chỉ có đương sự mới được biết.
Chẳng qua là... Bích Dao cung chủ không nói vị tình lang kia của nàng rốt cuộc là ai. Cũng không có người nào được biết. Chuyện này cũng đã trở thành một cái tâm kết, không có biện pháp cởi ra.
Có lẽ... Tình lang của nàng và vị bằng hữu cứu hai người kia cũng đã sớm chết. Chính vì vậy cho nên Bích Dao cung chủ mới đem tất cả cảm tình đặt vào gốc Khải linh thảo này. Lại quý trọng vô cùng gốc dược liệu này, cho dù là cường giả Phong vương như Nhiếp Đồng thì cũng không có biện pháp lấy được của nàng.
Cũng đúng a, tình cảm chân thành như vậy, tình lang cũng đã mất đi. Ngay cả hy vọng còn sống nàng cũng không có thì sao có thể sợ cường giả Phong vương được cơ chứ?
Khó trách Nhiếp Đồng lại nói nàng tính tình cổ quái, gặp phải chuyện như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ trở nên rất cổ quái a.
- Chuyện này là tâm kết lớn nhất trong lòng sư phụ ta. Ta cũng nhân lúc người cao hứng, từng nghe qua một lần, kết quả lại bị sư phụ quát. Cho nên sau này cũng không dám hỏi qua nữa. Rốt cuộc hai người kia là ai, lại đi nơi nào, bây giờ có còn ở trên nhân thế hay không, ta cũng không được biết!
Tinh Liên lắc đầu nói.
- Biết chuyện này chung quy so với không biết còn tốt hơn. Nếu đã như vậy, còn không bằng trực tiếp hỏi Bích Dao cung chủ a. Nếu như có thể hỏi được, có lẽ có thể hóa giải tâm kết ở trong lòng nàng, khiến cho nàng hoàn toàn buông bỏ lòng của mình.
Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái, đang muốn nói tiếp thì lại đột nhiên nhướng mày. Ngay sau đó đã cảm thấy có một cơn gió nổi lên, lập tức có một bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Ngươi định hỏi ta cái gì? Ngươi nhất định không phải là đại sư tới cứu dược viên đơn thuần a. Nói, rốt cuộc ngươi là ai?
Bóng người này lạnh lùng nhìn qua, hai hàng lông mày nhướng lên, mang theo vẻ tức giận nhàn nhạt.
Bích Dao cung chủ!
Vừa rồi nàng đã vừa vặn nghe đoạn đối thoại vừa rồi!
- Cung chủ không nên gấp gáp, ta hỏi thăm chuyện của ngươi cũng là vì muốn làm cho ngươi cởi bỏ tâm kết. Cứu chữa dược viên!
Nhiếp Vân cười nói.
- Cởi bỏ tâm kết? Nói khoác mà không biết ngượng!
Bích Dao cung chủ hừ lạnh, lại quay người lại, nói:
- Tinh Liên, còn không đi, chẳng lẽ muốn ta mời ngươi hay sao?
- Vâng, sư phụ!