Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thật không? Nếu như vậy, ở cùng với loại người chuyên gây tai họa như ngươi, còn không bằng trước tiên giết ngươi thì hơn a!

Phùng Tránh vừa mới dứt lời thì chợt nghe được một đạo thanh âm lạnh nhạt vang lên. Mọi người lập tức cảm thấy hoa mắt, thiếu niên rời đi một lúc lâu chẳng biết từ khi nào đã lại xuất hiện ở trước mặt bọn hắn lần nữa.

- Ngươi. . .

Phùng Tránh hoảng sợ vô cùng.

Hắn tận mắt nhìn thấy Nhiếp Vân rời đi, làm sao lại đột nhiên không có chút tiếng động xuất hiện trở lại cơ chứ?

- Đều là đệ tử Quy Khư Hải, bị tam đại tông môn áp bách, không những không nghĩ làm sao để đối phó bọn họ, lại còn ức hiếp đồng môn. Thảo nào Quy Khư Hải xuống dốc như vậy. Chính là bởi vì có đám sâu mọt như các ngươi ở trong. Không nói tới không công lãng phí tài nguyên tông môn mà còn kéo lui tông môn về phía sau, giữ lại ngươi thì có tác dụng gì chứ?

Nhiếp Vân đã sớm đoán được Phùng Tránh này nhất định sẽ làm mưa làm gió, cố ý giả vờ chờ hắn rời khỏi rồi lại phát tác cho nên hắn mới cố ý rời đi. Thế nhưng trên thực tế bản thân đã sớm lợi dụng thiên phú Địa Hành sư lần nữa chạy trở về, quả nhiên đối phương đã để cho hắn nhìn thấy màn này.

- Ta muốn ngươi chết!

Không nghĩ tới Nhiếp Vân rời đi còn có thể quay lại, đồng thời tận mắt nhìn thấy hắn đầu độc mọi người. Lúc này Phùng Tránh biết rõ cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Sắc mặt hắn trở nên vặn vẹo, lăng không vọt tới thiếu niên trước mắt.

Người ở không trung lực lượng toàn thân bắn ra, giống như là hỏa diễm thiêu đốt vậy. Xem ra hắn cũng biết Nhiếp Vân trước mắt đáng sợ thế nào. Cho nên mới dùng lực lượng cường đại nhất.

- Phanh!

Nhiếp Vân nhướng mày, mạnh mẽ bước phía trước một bước, lăng không đánh ra một quyền.

Ầm ầm!

Một đạo cuồng phong nổi lên, trong nháy mắt đã bao phủ Phùng Tránh vào bên trong, công kích của hắn còn chưa tới trước mặt thì đã tiêu tan thành mây khói trong nháy mắt. Ngay sau đó hắn kêu thảm một tiếng, lần thứ hai bị lòng bàn tay đối phương bóp chặt cổ.

- Ngươi. . . Ngươi không thể giết ta. . . Ta là đệ tử chưởng giáo, ngươi giết ta, nhất định tông chủ sẽ truy xét kỹ càng. . .



Phùng Tránh trước đó vô cùng kiêu ngạo, thế nhưng lúc này sắc mặt thay đổi, miệng không ngừng kêu lớn.

- Truy xét? Vậy thì cứ việc.

Nhiếp Vân cũng lười lời quan tâm, bàn tay hắn dùng sức. Rắc một tiếng, Phùng Tránh còn chưa nói hết lời thì đã bị nổ thành một đống thịt nát.

Người như thế, nói thật cho dù có giữ lại cũng là tai họa, còn không bằng đánh chết, xử lý tất cả mọi chuyện.

- Ngươi. . . Giết Phùng Tránh?

Tranh đấu giữa các đồng môn với nhau, đả thương là chuyện thường, thế nhưng trực tiếp xuất thủ đánh chết, hơn nữa còn ở loại thời khắc mấu chốt này càng làm cho mọi người giật nảy mình.

- Là hắn muốn giết ta trước, ta mới bị ép cho nên mới động thủ. Sao nào? Nếu như ai có thành kiến đối với phương thức xử lý của ta thì có thể nói thẳng ra. Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết!

Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng.

- Không dám. . .

Mọi người đồng thời sửng sốt, sắc mặt lập tức thay đổi.

- Như vậy cũng tốt, vẫn theo như ta vừa nói, các ngươi ở lại chỗ này, bảo tồn thực lực, ta đi tìm cơ hội đoạt chút ngọc bài!

Thấy toàn bộ mọi người đều bị kinh sợ, Nhiếp Vân phân phó một tiếng, thân thể nhất thời tung bay, lần nữa rời đi.

Có tiền lệ của Phùng Tránh, những người khác cũng không dám có dị nghị gì khác thường.

Một đường đi về phía trước, Thiên nhãn của Nhiếp Vân mở ra quan sát chung quanh.

Hỗn Loạn sơn và Tà Nguyệt Chí tôn vực khác nhau, thời không tự thành một thể, mang theo áp lực cực mạnh, cho dù Thiên nhãn thì tối đa cũng chỉ có thể thấy phương viên vài dặm, xa quá sẽ không nhìn thấy được.

Nhìn kỹ địa đồ mà Cổ Ung tông chủ đưa cho mỗi người một lần, Nhiếp Vân xác nhận một con đường.



Tuy rằng không xác định đối phương có thể ở trên ở con đường này hay không, nhưng mà đối phương muốn tìm đám người Nhiếp Đồng thì nhất định phải đi qua con đường này.

Nói cách khác, chỉ cần hắn không gặp được đối phương thì đám người Nhiếp Đồng tuyệt đối sẽ an toàn.

- Thời không ám sa lưu. . . Nơi này thật là quỷ dị!

Phi hành một hồi, ngay phía trước xuất hiện một mảnh thời không sụp đổ. Thời gian không gian ở ái chỗ này cũng giống như lưu sa, chỉ cần bị rơi vào vào, tinh thần trong nháy mắt sẽ bị xé rách thành ngàn vạn phần, mỗi một phần đều giống như đang ở trong thời gian bất đồng. ở trong một mặt không gian bất đồng. Chỉ cần bị rơi vào trong đó, cho dù là cường giả Cấp bậc Chúa Tể tự mình xuất thủ, sợ rằng cũng khó khăn có thể cứu ra được.

Nơi này tuyệt đối là một trong những nơi nguy hiểm nhất trong Hỗn Loạn sơn này.

Người khác rơi vào trong đó ắt hẳn phải chết, nhưng mà binh khí, vật phẩm, những đồ vật không có sinh mạng rơi vào bên trong không sẽ tổn thương một chút nào. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy điều này thì tuyệt đối khó có thể tin tưởng được trên thế giới này lại còn chỗ kỳ quái giống như thế này.

Căn cứ vào lộ tuyến đã hi rõ trên địa đồ, Nhiếp Vân cẩn thận vòng qua thời không ám sa lưu này. Hắn đang định đi về phía trước thì đột nhiên cảm thấy có một đạo linh khí nồng nặc phóng lên cao.

Cỗ linh khí này ngưng tụ mà không tiêu tan, phảng phất giống như kết tinh, chỉ từ uy thế bên trên, nhất định linh khí tỏa ra từ linh dược cấp bậc hỗn độn.


- Mặc dù Hỗn Loạn sơn khắp nơi tràn ngập nguy hiểm, thế nhưng bản thân nó cũng có không ít kỳ ngộ. Chính vì vậy cũng hấp dẫn không ít đệ tử mạo hiểm tới đây. Không phải vận khí của ta tốt như vậy, gặp phải bảo bối linh dược gì đó chứ?


Hai mắt Nhiếp Vân sáng rực lên.


Hỗn Loạn sơn không biết là do ai kiến tạo thành, không nói tới việc bên trên có vô số linh dược, mà còn tồn tại các loại bảo tàng. Nếu như vận khí tốt một chút, thường thường sẽ có thu hoạch, không ngờ lần này hắn cũng có loại vận khí này.


Trong lòng khẽ động. Nhanh chóng bay về phía phương hướng linh khí sinh ra, thiên phú ẩn nấp sư vận chuyển, thân thể và cảnh vật chung quanh dung hòa vào làm một thể, khí tức như có như không, trong chốc lát đã tới nơi linh khí kích động.


Là một sơn cốc không lớn, vòng xoáy nguyên khí chung quanh không ngờ lại liên tục tụ hội.


Ở giữa nguyên khí chính là một gốc dược thảo màu vàng, cành lá xoè ra, tản mát ra mùi linh dược nồng nặc. Hương khí tụ lại, xoay quanh rồi lan tràn, linh khí nồng


đậm, mềm mại giống như một cái dây nhỏ thẳng tắp bắn về phía trước. Đám linh khí hắn vừa thấy chính là cái này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK