Tùy tiện hai tiểu tử ăn cơm, tại sao có thể có loại thực lực này?
Thanh Vũ rốt cục ý thức được đụng phải cây đinh, hơn nữa còn là cây đinh cực lớn, chỉ sợ người ta lúc trước đã nhìn thấy, buồn cười chính mình còn không biết, giả vờ giả vịt!
Không đi quản Thanh Vũ khiếp sợ cỡ nào, hai người Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng đi vào trung tâm của Hồng Liên Tông.
Trong nháy mắt cả tông môn có tiếng nổ lớn vang lên, rất nhiều đệ tử lao tới nhưng còn chưa tới gần đã bất tỉnh ngã xuống đất, cũng không bị thương, chỉ mê man mà thôi.
Lần này tới nghe tin tức, Nhiếp Vân căn bản không có ý ra tay độc ác.
- Các hạ là người nào? Có thực lực như thế lại ra tay với đệ tử bình thường, không cảm thấy mất thân phận hay sao?
Vào lúc tiếng lên phía trước đã có một bà lão bay tới.
Thực lực của bà lão này cũng xem như cao thủ, tuy còn chưa đột phá bình chướng, vẫn kẹt ở nửa bước Tiên Quân cảnh.
- Tam trưởng lão đến!
- Tam trưởng lão nổi danh tính tình táo bạo, thực lực của nàng không kém gì Tiên Quân bao nhiêu, tự mình xuất hiện, nhất định có thể trừng trị hai ác đồ này.
- Quá tốt!
Phần đông đệ tử nhìn thấy người đến, lúc này thở ra một hơi.
Tam trưởng lão là cao thủ bài danh top năm của Hồng Liên Tông, chính thức chiến đấu, Tiên Quân bình thường cũng không phải đối thủ, hai ác đồ trước mắt không phải đối thủ.
- Hồng Liên Tông ngươi nói tính toán?
Không để ý tới bà lão gào rú, Nhiếp Vân ngẩng đầu hỏi.
- Tuy ta không phải tông chủ, chuyện như thế này vẫn có thể xử lý, xin hỏi hai vị là người nào, xông vào Hồng Liên Tông chúng ta muốn làm chuyện gì?
Bà lão rơi xuống mặt đất, liếc mắt nhìn rất nhiều đệ tử ngã xuống chung quanh, phát hiện các nàng chỉ ngủ mà không bị thương, lúc này thở ra một hơi, thái độ hòa hoãn không ít.
Chỉ làm mọi người bất tỉnh ngủ đi, rất rõ ràng còn khó hơn đánh chết, đối phương lựa chọn làm như vậy cũng không muốn trở mặt với Hồng Liên Tông.
- Nếu ngươi không phải tông chủ thì bảo tông chủ các ngươi đi ra đi.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Rất nhiều đại sự liên lụy thế giới cũng chỉ có tông chủ mới biết được, bà lão này không phải thì không cần nói nhiều.
- Làm càn!
- Tông chủ chúng ta đường đường cường giả Tiên Quân đỉnh phong, nàng đang bế quan trùng kích cảnh giới, làm sao có chuyện ngươi nói gặp là gặp!
Thấy bị khinh thị, Tam trưởng lão tức giận suýt nổi điên.
- Làm càn? Ta muốn thế đấy!
Nhiếp Vân cười khẽ, cũng không nhìn ra hắn làm động tác gì, Tam trưởng lão trước mắt hung hăng càn quấy cảm thấy toàn thân mềm nhũn té xuống đất, nàng cũng như những người khác, lâm vào bất tỉnh.
- Cái gì?
- Đối phương không có động thủ đã làm Tam trưởng lão bất tỉnh...
- Đây là thực lực gì?
Nhìn thấy cảnh này mọi người như nổi điên, thực lực hai người trước mắt vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Tam trưởng lão thực lực nửa bước Tiên Quân cảnh bị một câu làm bất tỉnh, bọn họ có cảm giác như đang nằm mơ.
- Hung đồ lớn mật!
- Đáng giận ah, dám giương oai trong Hồng Liên Tông, quả thực không muốn sống!
Trên không trung có hai bà lão bay tới, còn chưa đến trước mặt đã rống to, lòng bàn tay ẩn chứa lực lượng cường đại như thiên băng địa liệt.
- Xuống đây đi!
Nhiếp Vân biết rõ lỗ mãng như vậy mới có thể gpawj được chính chủ, chẳng muốn nói nhảm cho nên lên tiếng.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Hai bà lão đồng thời ngã xuống đất giống Tam trưởng lão, đã lâm vào hôn mê.
- Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão cũng bất tỉnh?
- Hai người bọn họ là cường giả Tiên Quân ah. . .
- Hai người này là người nào? Xong, chẳng lẽ Hồng Liên Tông chúng ta sẽ diệt vong?
Vốn nhìn thấy hai bà lão bay tới, mọi người còn ôm hi vọng, lúc này ngây ngốc.
Cường giả Tiên Quân cũng bị bất tỉnh, hai thiếu niên không lớn lắm, tại sao có thể có được lực lượng cường đại như thế? Bọn họ là ai?
Tại sao chưa từng nghe qua hai người này bao giờ?
- Bọn họ. . . Bọn họ. . .
Lúc này hai người Thanh Vũ từ sau chạy tới, vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hai người bọn họ toàn thân run rẩy, tâm thần sụp đổ.
Trước kia không biết tu vi nên la lối om sòm, hiện tại mới phát hiện trước mặt đối phương là buồn cười cỡ nào.
Khó trách người ta chướng mắt chính mình, loại thực lực này thì tìm nữ nhân nào mà không được?
Nương theo ba đại trưởng lão đều mê man bất tỉnh, cả Hồng Liên Tông lâm vào yên tĩnh.
Cho tới giờ khắc này các nàng mới ý thức được cao thủ chân chính tới rồi, các nàng nhiều hơn nữa cũng chỉ bài trí, căn bản không thể tạo thành tổn thương với đối phương.
- Mời hai vị tiền bối vào trong, tông chủ Hồng Liên Tông Hồng Vân đang chờ đại giá trong đại điện.
Thời điểm chung quanh đang im lặng, đột nhiên có lời nói vang vọng ra ngoài.
- Là tông chủ!
- Tông chủ xuất hiện. . .
Nghe được âm thanh này, mọi người đang bối rối lại có cảm giác như tìm được chỗ dựa vào.
- Xem ra uy tín của tông chủ Hồng Liên Tông rất cao!
Nhiếp Vân cười cười, cũng không nhiều lời, hắn và Nhiếp Đồng liếc nhau sau đó tiến vào trong đại điện.
Đại điện Hồng Liên Tông có một nữ tử mang theo khí tức cường đại ngồi đó, bộ dáng uy vũ trang nghiêm không mất khí tức diễm lệ bất phàm.
Trong đại sảnh có phu nhân trung niên đang ngồi đó, thấy hai người đi tới, đột nhiên nhíu mày và bàn tay chấn động.
Ầm ầm!
Lúc này lực lượng khổng lồ bao phủ đại điện vào bên trong, hình thành sợi tơ bao phủ hai người vào trong.
Những sợi tơ này như lá liễu nhưng lại không khác gì lao lung.
Trận pháp!
- Rốt cuộc các ngươi là người nào? Ai bảo các ngươi tới quấy rối Hồng Liên Tông?
Phu nhân trung niên nhìn thấy sợi tơ bao phủ hai người Nhiếp Vân lúc này thở ra một hơi, lập tức quát lớn.
- Quấy rối? Nếu như quấy rối thì những người các ngươi đã chết rồi.
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Hừ, không quản các ngươi là ai, hôm nay lâm vào trận pháp Hồng Liên Tông ta, sẽ bị Hồng Liên chi hỏa chậm rãi luyện hóa, cũng không cách nào đào tẩu.
Phu nhân trung niên đứng lên, trên mặt mang theo tự tin mãnh liệt.
- Bây giờ nói ra mục đích và lai lịch, ta có thể cho các ngươi sống lâu một chút, bằng không... Hi vọng các ngươi thức thề, không nên sai lầm!
- Sai lầm?