Lạch cạch!
Bình Quốc vương gia trực tiếp quỳ rạp xuống đất, tràn đầy cảm kích.
Trước kia hắn nhìn thiếu niên trước mặt như vãn bối, hiện tại trong lòng hắn đã ngang hàng với Phổ Thiên Đại Đế, là vui lòng phục tùng chân chính.
Lại nói, cho dù là Phổ Thiên Đại Đế cũng không có khả năng trực tiếp giúp hắn từ Hoàng cảnh viên mãn tăng lên thành Thâu Thiên tá thọ cảnh.
- Giúp Bình Quốc Vương tấn cấp?
- Tấn cấp Thâu Thiên tá thọ cảnh, tuổi thọ vô hạn, còn muốn bảo vật làm gì?
- Hảo hảo làm việc vì hoàng triều có thể đạt được chỗ tốt này, ta khẳng định không làm việc lung tung.
- Thái tử thánh minh!
Nhìn thấy Bình Quốc Vương tấn cấp, tất cả mọi người cảm thấy sôi trào, cả đám đỏ mắt.
Những người như bọn họ cho dù tài lực hay thực lực đều đạt tới cực hạn, vì sao còn muốn mạo hiểm tranh đoạt một ít bảo vật đặc thù? Đó là vì giúp bản thân đột phá Thâu Thiên tá thọ cảnh, tuổi thọ vô hạn, hiện tại thái tử trực tiếp có thể làm được, chỉ cần hảo hảo thuần phục, mỗi người có phần... Như vậy làm sao không kích động cho được?
Rầm rầm!
Tất cả đại thần đồng thời quỳ rạp xuống đất, cũng không có hai lòng.
- Rất tốt, ta sẽ định ra điều lệ, hàng năm sẽ căn cứ tiến hành khảo hạch, chỉ cần bài danh phía trên, mỗi trăm năm ta sẽ giúp kẻ đó tấn cấp Thâu Thiên mượn thọ!
- Đương nhiên, nếu như khảo hạch thất bại, hoặc là cản trở, ta sẽ có trừng phạt.
Nhiếp Vân vung tay lên, một đám điều lệ xuất hiện trên không trung.
Chỉ cần làm việc nghiêm túc vì Phổ Thiên hoàng triều đều có thể đạt được ban thưởng, nếu như làm bộ hoặc trong lòng làm loạn, một khi tra ra chẳng những khấu trừ ban thưởng và còn có trừng phạt.
Nhìn thấy những điều lệ này, nội tâm tất cả đại thần chấn động, có những thứ này muốn gian dối cũng không được.
Từ hôm nay trở đi, cả hoàng triều sẽ công bằng chân chính.
- Thiên Đạo bất công, Vân Châu, ta sẽ làm cho nó xuất hiện công bằng.
Nhiếp Vân khoát tay đứng lên.
- Tan triều!
Nói xong quay người đi ra ngoài.
- Cung tiễn thái tử điện hạ!
Tất cả đại thần đều bái chào.
- Không tệ!
Nhìn thấy tan triều, chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã làm đại thần thần phục, xác lập uy nghiêm của thái tử, lúc này Phổ Thiên Đại Đế gật đầu mỉm cười.
- Hắn thân là thái tử, nếu như không ngồi long ỷ, cho dù Trấn Bắc vương muốn làm khó dễ chỉ sợ cũng không tìm thấy lý do, không ngờ hắn cố ý làm ra thủ đoạn nhỏ vi phạm quy củ dẫn phát mâu thuẫn, từ đó làm bọn chúng chui đầu vào lưới, một chiêu này dẫn xà xuất động, ba đại vương gia đều mắc lừa.
- Sau đó lấy ra chứng cớ đã chuẩn bị từ sớm, một lần hành động quật ngã đối phương.
- Đề phòng kẻ khác sinh ra khủng hoảng, cũng mang chứng cớ ra, sau khi cho bọn xem hết liền thiêu hủy thu mua nhân tâm,
- Cuối cùng trợ giúp Bình Quốc Vương gia tăng thực lực làm bọn họ nhìn thấy hi vọng.
- Thủ đoạn tiến dần dần, mỗi một bước đều nằm trong tính toán, những đại thần này xưng là cáo già, hiện tại xem ra so với Nhiếp Vân huynh đệ còn kém quá nhiều.
Nguyên Dương Đế Quân cười nói.
- Không gian chi lực nạp vật thế giới lan tràn bao phủ cả Vân Châu, ta có thể giám sát tất cả, ta gần như có thể so sánh với Thiên Đạo của Vân Châu, tìm chút ít chứng cớ còn không đơn giản!
Trở lại trong cung điện của mình, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
Người khác nghi hoặc vì sao hắn tìm được nhiều chứng cớ như thế, trên thực tế nói trắng ra vô cùng đơn giản.
Trong phạm vi không gian chi lực nạp vật thế giới bao phủ tương đương với Thiên Đạo, cho dù đám người Trấn Bắc vương nghĩ có thể che giấu bí ẩn tư mật nhưng hắn có thể tìm được dễ dàng, hơn nữa còn nắm trong tay.
Loại thủ đoạn này cho dù là cường giả Đại Đế cũng làm không được.
Cường giả Đế cảnh nhiều nhất tối đa có thể dò xét thời gian, chỉ cần linh hồn quét qua sẽ bị kẻ khác phát hiện và sớm làm ra chuẩn bị, không gian chi lực nạp vật thế giới thì khác, nó có không gian pháp tắc hoàn toàn khác với Thần giới, đảo qua cho dù là cường giả Đế cảnh cũng khó phát hiện, càng không cần nói tới kẻ khác.
- Qua lần này ta đoán đã ổn định triều cục, sẽ không ai dám nghi vấn.
Duỗi người, tâm tình Nhiếp Vân buông lỏng.
Trị quốc như nấu ếch, tuy Phổ Thiên hoàng triều to lớn, là một trong cửu đại thế lực, thật muốn thống trị cũng không khó.
Chỉ cần làm đám đại thần này thần phục, lại bộc phát tầng tầng uy nghiêm sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
Lần triều hội này có đủ ân uy tịnh thi, một lần hành động nắm ba tên chim đầu đàn, không quản ngươi là vương gia hay kẻ khác cũng phải chém giết, lực uy hiếp làm người khác cảm thấy sợ hãi, bởi như thế một ít dã tâm gia lúc trước khẳng định không dám nhảy nhót.
- Điện hạ, Diệp công tước cầu kiến!
Vào thời điểm đang suy nghĩ nên làm cái gì tiếp theo, thái giám tiếp đãi hắn lúc trước đi tới.
Trong mắt của thái giám này nhìn Nhiếp Vân đã mang theo sùng bái.
Lúc mới bắt đầu hắn cũng mang lòng khinh thị với tân tấn thái tử, cảm thấy không có công huân, không có thực lực, nhìn thấy triều hội như thế hắn mới hiểu rõ thực lực đối phương chỉ sợ đạt tới cao nhất dưới Đại Đế, thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Khó trách bệ hạ có thể lập hắn làm thái tử, ánh mắt mạnh hơn phàm phu tục tử như hắn quá nhiều.
- Diệp công tước? Diệp Đào? Bảo hắn vào đi!
Nhiếp Vân cười cười.
Tuy hắn là thái tử, hơn nữa đã có thể khống chế cả Phổ Thiên hoàng triều nhưng không cho rằng mình tự đại bao nhiêu, Diệp Đào cùng vào sinh ra tử với hắn, cũng tranh thủ thời gian cho hắn, bằng không hắn không có khả năng thôn phệ thế giới chi tâm của Liệt Thiên khu và có được thực lực hiện giờ.
Cho nên nghe được hắn muốn tới, cũng không do dự cho vào.
Chỉ chốc lát Diệp Đào đi tới, cũng bày ra đủ lễ nghi.
- Thuộc hạ Diệp Đào, bái kiến thái tử điện hạ!
- Đứng lên đi, không cần khách khí với ta như vậy.
Nhiếp Vân tươi cười khoát khoát tay.
- Điện hạ, thuộc hạ có sự chuyện bẩm báo với ngươi.
Nhiếp Vân nói không cần khách khí, Diệp Đào cũng không dám, vội vàng nói.
- Chuyện gì?
- Vừa rồi ta nhận được thuộc hạ đưa tin, có hai người tiến vào Diệp phủ, nói là cố nhân của điện hạ cho nên muốn cầu kiến!
Diệp Đào nói.