Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sưu Sưu..

Không điều động thì thôi, vừa mới điều động thì mặt người trên không trung dường như cũng biết ý của Nhiếp Vân cho nên lực lượng xé rách ở trong hai mắt đột nhiên gia tăng khiến cho toàn thân Nhiếp Vân cảm thấy run lên, đầu óc vận chuyển có chút trì trệ.

- Chẳng lẽ phải chết ở đây sao?

Không ngờ đối phương lại lợi hại như vậy, phong tỏa linh hồn hắn, căn bản không có cách nào điều động thiên phú đặc thù trogn cơ thể, thậm chí còn không thể câu thông. Nhiếp Vân chỉ cảm thấy tâm tình mình thoáng cái trở nên lạnh lẽo.

Lần trước đối chiến với linh hồn trong Yêu Thánh cổ thi hắn có thể nhẹ nhõm điều động thân thể, cũng hình thành thiên phú Huyết Đồng sư, cho nên mới chuyển bại thành thắng. Hiện tại ngay cả đan điền cũng không thể liên hệ, thân thể và linh hồn như bị một bóng đêm cách trở, chẳng lẽ thực sự phải chết ở đây hay sao?

- Không thể chết được, đệ đệ còn chưa được cứu sống, nàng... Khi tấn chức ta còn chưa gặp lại, ân tình của nhị vị sư phụ còn chưa báo đáp... Ta không thể chết được.

Trong lòng thở dài một tiếng, Nhiếp Vân nhớ tới khuôn mặt thỏa mãn khi chết trước đó của đệ đệ. Còn có sự chờ đợi trong đôi mắt nàng khi nàng gần đi kiếp trước... Linh hồn cả người hắn như bị thiêu đốt..

Sưu...

Linh hồn lực tăng lên, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy một đan điền trong cơ thể đang chậm rãi vận chuyển.

Không phải là Huyết đồng đan điền, cũng không phải là Diễm hỏa đan điền mà là Nguyên khí đan điền.

Tất cả đan điền đều không thể cảm nhận được, Nhiếp Vân chỉ có thể cảm nhận được nguyên khí đan điền không ngừng xoay tròn, từ trong tối tăm rút ra tất cả nguyên khí.

- Nguyên khi đan điền chỉ dẫn phương hướng, trở lại.

Nhìn thấy nguyên khí đan điền, trên mặt Nhiếp Vân hiện lên sự vui vẻ, trong lòng thấp giọng hô một tiếng, đồng thời khống chế đan điền chỉ dẫn mình.

Ầm ầm.

Chỉ một thoáng, Nhiếp Vân đã cảm thấy linh hồn bản thân trở về vị trí cũ. Lúc mắt mở ra hắn phát hiện mình vẫn đứng trước cổ quan như cũ, y phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi.

- Nhiếp Vân, ngươi thế nào rồi?

Lúc này hắn mới nghe thấy thanh âm sốt ruột của Dịch Thanh không ngừng vang lên bên tai.

- Ta không sao.



Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân áp chế sự tuyệt vọng và sợ hãi ở sâu trong lòng xuống, lúc này trong lòng hắn đang âm thầm kỳ quái.

- Vì sao vừa rồi không thể nào câu thông với đan điền khác, lại chỉ có thể câu thông với nguyên khí đan điền?

Trong lòng nghĩ vậy, giương mắt nhìn linh hồn thể trong cổ quan, hai mắt lần nữa lập lòe, dường như nhìn thấu vô số bóng đêm, lần nữa đi tới trước khuôn mặt đeo mặt nạ bằng đồng xanh kia.

- Ồ?

Trong lòng Nhiếp Vân chấn động. Không phải quỷ dị như vậy chứ? Lần này linh hồn không có tới a, sao lại...

Trong lúc nghi hoặc, lại chăm chú nhìn vào, hắn phát hiện ra lần này trong hai mắt của khuôn mặt đeo mặt nạ màu đồng xanh kia không còn lực lượng xé rách nữa, đồng thời hai mắt còn chuyển thành màu đen.

- Ồ?

Trong tối tăm, Nhiếp Vân có cảm giác như đối phương sẽ không hại mình nữa.

Tuy ràng chữ ồ phát ra trước sau chưa đầy một giây, nhưng mà tâm tình lại hoàn toàn không giống với trước đó.

- Ngươi là Linh hồn triệu hoán sư?

Biết rõ khuôn mặt mang mặt nạ bằng đồng xanh trước mắt sẽ không hại mình, cho dù là cảm giác nhưng mà Nhiếp Vân vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.

Đối phương cũng không trả lời, đôi mắt to đen nhánh chậm rãi chớp động, chăm chú nhìn vào người Nhiếp Vân, như là trong nháy mắt muốn xuyên thấu qua vô số tầng không gian, triệt để nhìn hắn vậy.

Trong đôi mắt không có chút cảm tình nào, cũng không có gợn sóng cảm xúc. Mặt nạ bằng đồng xanh ẩn trong bóng tối, quỷ dị khó lường.

- Ta là Nhan Chi

Không biết qua bao lâu, ngay khi Nhiếp Vân cho rằng đối phương sẽ không nói chuyện, cũng không có bất kỳ cảm tình gì thì đột nhiên bên phía mặt nạ bằng đồng xanh vang lên một tiếng hừ lạnh. Cảm giác tời đất quay cuồng, bóng tối khôn cũng, mặt nạ bằng đồng xanh cũng triệt để biến mất.

- Tên là Nhan Chi? Có ý tứ gì?

Thấy mặt nạ bằng đồng xanh nói một câu rồi biến mất không thấy gì nữa, Nhiếp Vân có chút mê hoặc, hắn không biết thứ này định làm cái quỷ gì.

Thế nhưng nếu như không rõ thì Nhiếp Vân cũng không đi truy cứu. Hắn lắc đầu, lại cúi đầu nhìn linh hồn thể trước mắt. Sau khi xem xét, hai mắt hắn không nhịn được sáng ngời.

- Không ngờ đã luyện hóa được?



Chẳng biết từ khi nào, không ngờ linh hồn thể đã bị hắn triệt để luyện hóa, hóa thành một bộ phận của thân thể.

- Linh hồn Linh cấp hậu kỳ? Cảm giác thật cường đại.

Luyện hóa linh hồn thể, Nhiếp Vân phất tay thu thập linh hồn thể vào trong thân thể.

Vừa vào thân thể Nhiếp Vân lập tức cảm thấy linh hồn mình so với trước kia cường đại hơn quá nhiều, trọn vẹn bạo tăng bảy tám lần.

Linh hồn Linh cấp hậu kỳ.

Đương nhiên cũng không phải linh hồn Nhiếp Vân gia tăng mà là hắn mượn lực lượng Linh hồn thể.

Luyện hóa Linh hồn thể giống như luyện hóa Yêu Thánh cổ thi vậy, tương đương cả linh hồn thể có được tư tưởng, suy nghĩ của hắn. Hoàn toàn có thể mượn, thi triển ra lực lượng linh hồn Linh cấp hậu kỳ của nó.

- Linh hồn cường đại như vậy lại phối hợp với Thiên Địa vô lượng, Hàn Đông Mai hương, Xuân hồi đại địa của ta... Ngay cả cường giả Lĩnh vực cảnh trung kỳ cũng có thể chiến một trận.

Cười ha hả, bàn tay của Nhiếp Vân khẽ đảo, thu cổ quan ném vào trong nạp vật đan điền.

Hồn tự trong mộc quan về sau có thể nghiên cứu, hiện tại mượn hồn lực của Linh hồn thể, thực lực so với trước cường đại hơn gấp bội. Đấu giá hội này đã không còn bất kỳ người nào có thể khiến cho hắn cố kỵ nữa. Hoàn toàn có thể đại khai sát giới một hồi.

Đối với người giám sắp đặt ám chiêu ám hại mình, gần đây Nhiếp Vân không có thói quen lưu tình.


- Tuy nhiên, trước khi động thủ vẫn nên thu lại vốn ban đầu a.


Nhiếp Vân đột nhiên cười cười.


Lấy lại vốn ban đầu chính là đi ăn cắp tài phú của đối phương. Vừa rồi hắn tiêu trong đấu giá hội này hơn ngàn vạn linh thạch hạ phẩm. Nếu như không thu trở lại, dù thế nào cũng khó ăn nói với bản thân a.


- Dịch Thanh, ngươi tiến vào Tử Hoa động phủ, ta còn có việc, một lát nữa chúng ta rời đi.


Sau khi quyết định, Nhiếp Vân quay đầu nhìn Dịch Thanh.


- Được.


Dịch Thanh cũng biết hôm nay Nhiếp Vân mua nhiều đồ như vậy nhất định sẽ bị những người khác ngấp nghé, nàng ở bên ngoài cũng là vướng víu, vì vậy lập tức gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK