Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáp xuống, Nhiếp Vân ba người cũng không tham gia chiến đấu, lúc này đứng xem và biết rõ xảy ra chuyện gì.

Nương theo Liên Nguyệt Các lớn mạnh, người mộ danh đến đây càng ngày càng nhiều, đã xuất hiện cảnh tượng tốt xấu lẫn lộn.

Những người này vẫn hi vọng tiến vào Liên Nguyệt Các đạt được một phần công tác.

Tuy Liên Nguyệt Các là thế lực mới phát nhưng trong đó cao thủ không ít, hơn nữa bình dị gần gũi, chỉ cần có thể tiến vào trong đó, rất dễ dàng tiếp nhận chỉ điểm, thực lực tấn cấp.

Có cao ngón chỉ điểm, đối với một ít tán tu mà nói có lực hấp dẫn rất lớn, chính bởi vì như thế cho nên vì tranh đoạt danh ngạch mà chiến đấu không ít.

Chiến đấu trước mặt là như thế.

Liên Nguyệt Các mới vừa vặn thành lập một hai tháng đã xuất hiện các loại mâu thuẫn, thế lực lớn khẳng định càng phải như vậy!

Xem ra muốn triệt để liên hợp thiên địa lục đạo đối kháng Tu La Vương gần như là chuyện không thể hoàn thành.

- Xi Vưu, khuyên bọn họ đi, không nên để bọn họ đánh nhau.

Xem một hồi, Nhiếp Vân quay đầu phân phó.

Tranh đấu trong Cửu Dương Sơn, tương đương làm ầm ĩ trong phạm vi thế lực của mình, cũng nên quản một ít.

- Các vị, thiếu gia của chúng ta thỉnh các vị dừng tay.

Xi Vưu thần thú gật gật đầu, hắn đi về phía trước hai bước, bàn chân đạp lên mặt đất, lúc này mặt đất run rẩy làm song phương đang chiến đấu ngã xuống đất, ánh mắt mang theo hoảng sợ.

Tuy một cước của hắn không vận dụng thực lực rất mạnh nhưng đối với những người đang tranh đấu mà nói là cao không thể chạm tới.

- Đây là phạm vi Liên Nguyệt Các, các vị đừng đánh, Liên Nguyệt Các cần người gì sẽ có quy định, cũng không phải tùy ý tuyển chọn, các ngươi tranh đoạt với nhau, còn không bằng đến nơi sau đó tỷ ths.

Nhiếp Vân tiến lên phía trước một bước và lên tiếng.

Tuy hắn nói không có uy nghiêm hay uy áp gì đó, lại có phần an ủi, song phương giao chiến nhìn thấy người hầu đã lợi hại như vậy, biết rõ người trước mặt địa vị không thấp cho nên cũng không dám phản bác, gật đầu đồng ý.

- Ha ha, vị thiếu gia này nói không sai, làm ầm ĩ ở nơi này còn không bằng đi tới nơi thôi.

Nhiếp Vân vừa nói xong có tiếng cười vang lên, một đám người đi tới.

Nói chuyện là một thiếu niên khí vũ hiên ngang, tuy chỉ mười bảy mười tám tuổi nhưng khí tức không thấp, rõ ràng đã đạt tới Thiên Tiên cảnh đỉnh phong!

Bên cạnh hắn là thiếu nữ, tuổi hơi lớn một chút, bộ dáng thanh thuần, mắt sáng răng trắng, dung mạo xinh đẹp, tuy không sánh bằng đám người Lạc Khuynh Thành nhưng không kém gì đám người Mẫn Tích Tích, tuyệt đối có thể xem như mỹ nhân ngàn dặm khó gặp.

Trong ánh mắt của thiếu nữ lại mang theo kiêu ngạo chớ tới gần, cao cao tại thượng như công chúa.



Đương nhiên, nàng cũng có tiền vốn kiêu ngạo, chừng hai mươi tuổi có thực lực La Tiên Cảnh, trong người cùng trang lứa cũng xem như thực lực hàng đầu.

- Vâng!

Thấy đám người tới, hơn nữa thực lực không kém, song phương vừa tranh đấu với nhau lập tức giật mình, không dám nhiều lời, vội vàng rời đi.

Bọn họ vừa đi, thiếu niên lúc này nhìn lên người Nhiếp Vân, trên người mang theo hào sảng.

- Tại hạ Lam Tây, đây là tỷ tỷ Lam Tâm đến đây theo lời mời của Liên Nguyệt Các, xem ra vị công tử này cũng thế, không bằng cùng lên đường chứ?

- Cùng lên đường? Không biết các ngươi nhận lời mời tới Liên Nguyệt Các là có ý định gì

Nhiếp Vân sững sờ.

Chưa từng nghe nói Liên Nguyệt Các nhận người ah, chẳng lẽ trong một tháng mình đi, Đạm Thai Lăng Nguyệt có đại động tác?

- Ah, chúng ta tới nhận lời mời làm hộ vệ nội viện...

Thiếu niên vừa cười vừa nói, còn chưa nói xong đã bị tỷ tỷ Lam Tâm dung mạo xinh đẹp của hắn cắt lời.

- Ngươi nói nhảm nhiều!

Sắc mặt Lam Tâm trầm xuống, nàng nhìn về phía Nhiếp Vân

- Vị công tử này, đệ đệ của ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện nói lung tung, xin tha lỗi.

Nói xong nhìn đệ đệ và nói:

- Đi thôi!

Bọn họ dường như dùng Lam Tâm làm hạch tâm, nghe nàng nói như vậy liền đi thẳng.

- Thiếu gia nhà ta hỏi các ngươi vẫn chưa trả lời còn muốn đi, có phải không quá lễ phép hay không?

Xi Vưu lão tổ không nghĩ tới chủ nhân hỏi một câu mà đối phương không có trả lời xoay người rời đi, hắn cau mày không vui.

Hắn sống từ thượng cổ tới bây giờ vẫn được phụng dưỡng như lão tổ, còn chưa bao giờ bị lạnh lùng như thế.

- Như thế nào? Các ngươi còn muốn lưu chúng ta lại? Hừ, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, đây là phạm vi thế lực Liên Nguyệt Các, không phải gia tộc hay tông môn của các ngươi, không nên tìm phiền toái, yên tĩnh một chút.

Lam Tâm nhướng mày, mặt như sương lạnh.



- Ngươi có ý gì?

Nghe giọng nói của nàng bất thiện, Xi Vưu lão tổ suýt nữa nổi giận.

- Có ý gì? Trong lòng ngươi rõ ràng, muốn làm dê xồm tìm nữ hài nói chuyện, chờ ngươi tu luyện tới La Tiên Cảnh rồi nói sau!

Lam Tâm hất tay lên, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân mang theo khinh miệt.

Động tác cử chỉ của nàng làm Xi Vưu lão tổ cảm thấy choáng váng, ngay cả Nhiếp Vân cũng có phần không rõ.

Nữ hài này nói hắn dê xồm, chẳng lẽ nàng cảm thấy mình là người như vậy sao ?

Nhiếp Vân có phần dở khóc dở cười.

- Như thế nào, bộ dạng của ngươi như vậy là ta oan uổng sao? Hừ, vừa rồi ngươi bảo người đứng ra ngăn cản hai phe chiến đấu, cố ý bảo bọn chúng gây mâu thuẫn ở đây,chờ chúng ta tới ra mặt khuyên can, không phải là vì muốn tới gần ta sao? Loại người như ngươi ta thấy nhiều rồi.

Lam Tâm nhìn về phía Nhiếp Vân phần lớn là khinh miệt.

Dung mạo của nàng xinh đẹp nên rất nhiều công tử quần là áo lượt sử dụng các loại thủ đoạn tiếp cận, vừa rồi quá mức trùng hợp, nàng tưởng lầm là Nhiếp Vân cố ý tiếp cận nàng nên thi triển thủ đoạn này.

Sau khi hiểu ra, Nhiếp Vân nhịn không được lắc đầu.

Trên người mình có không ít khoản nợ tình chưa giải quyết xong, hắn làm sao còn phải cố ý đi trêu chọc? Lại nói đám người Lạc Khuynh Thành có ai không đẹp hơn ngươi, ta cố ý tiếp cận ngươi... Ngươi nghĩ quá nhiều a!

- Xi Vưu, tiểu Long, chúng ta đi thôi!

Chẳng muốn giải thích, Nhiếp Vân lắc đầu quay người đi ra ngoài.

- Ngươi đứng lại!


Vừa đi hai bước, Lam Tâm hét lớn một tiếng.


? ? ?


Nhiếp Vân không rõ ràng cho lắm.


- Thế nào, bị ta nói trúng? Hừ, đối phó loại người dê xồm như ngươi, ta ghét nhất người như vậy, ta khuyên ngươi về sau không nên dùng những thủ đoạn hèn hạ này, cũng không nên xuất hiện trước mặt ta!


Lam Tâm hét lớn.


- Hắc hắc, nhiều ngày không gặp Lam Tâm tiểu thư vẫn nóng bỏng như thế, ta thích.


Nàng vừa nói xong, Nhiếp Vân còn chưa kịp trả lời đã nghe tiếng nói hắc hắc vang lên, lúc này có một thân ảnh áo đen xuất hiện trước mặt mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK