Dường như đoán ra nội tâm Nhiếp Vân biến hóa, Cổ Hưu tươi cười khoát tay, nói:
- Ta là thủ hộ giả cửa thứ nhất, ngươi đã vượt qua thì tốt rồi, vũ tâm ma địch này là bảo vật theo ta nhiều năm, nó là bảo vật nổi danh trong Ma tộc, tặng ngươi.
Cổ Hưu điểm một cái, một đạo hào quang đen nhánh bắn tới, Nhiếp Vân vươn tay tiếp được, nó là cây sáo nhỏ dài chừng một xích.
Cây sáo có màu đen nhánh khắc đầy ma vân đặc thù, hơi lắc nhẹ cũng sinh ra ma âm làm người ta trầm mê vào trong đó.
- Đa tạ tiền bối!
Liếc mắt nhìn ma địch trong tay, Nhiếp Vân biết đây là bảo vật hiếm thấy, mặc dù Kiếm Thần Chi Kiếm còn kém nó một mảng lớn, trên mặt vui vẻ.
- Ân, tốt, ngươi thuận lợi thông qua cửa thứ nhất, đi ra ngoài đi!
Cổ Hưu khoát khoát tay, hắn đứng bất động tại chỗ.
- Có thể mạo muội hỏi tiền bối một câu, Bắc Đẩu tinh cung có mấy quan khảo hạch?
Nhiếp Vân hỏi.
- Bắc Đẩu có mấy ngôi sao?
Cổ Hưu cũng không trả lời, hắn hỏi ngược lại.
- Ah, đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, hắn hiểu rõ sau đó quay người rời đi, còn chưa đi xa chợt nghe Cổ Hưu ở sau lưng lên tiếng.
- Ma nhân tu luyện chủ yếu dựa vào bản thân, không ký thác ngoại vật, ta nhìn công pháp của ngươi vừa rồi có lực lượng cương mãnh, vô cùng mạnh mẽ, muốn càng tiến một bước phải cân dung nhập ma địch vào thân thể... Được rồi, nói thế thôi, tự giải quyết cho tốt đi!
Cổ Hưu nói xong xoay người sang chỗ khác.
Nhiếp Vân lúc này đi ra, phát hiện chẳng biết lúc nào đã đi vào hành lang lần nữa, gian phòng vừa rồi cũng biến mất không thấy đâu nữa.
- Dung nhập ma địch vào trong người, ta cũng muốn, đáng tiếc. . . Thật muốn dung hợp khẳng định sẽ bị cắn trả...
Nhiếp Vân biết rõ đối phương hảo tâm nhắc nhở, hắn cười khổ lắc đầu.
Không phải hắn không muốn dung nhập ma địch vào trong thân thể thúc dục Linh Tê Luyện Thể Quyết trùng kích tầng thứ bảy, mà là hiện tại không có bảo vật phật môn duy trì cân đối, một khi mất đi cân đối lần nữa, pháp quyết vô danh chưa chắc có thể chấn nhiếp được.
Với kiến thức của hắn có thể nhìn ra Linh Tê Luyện Thể Quyết tầng sáu và tầng bảy là một ranh giới, nó giống như Nhân tộc, Linh tộc, một khi trùng kích đột phá sẽ là cá chép nhảy long môn!
Lột xác biên độ lớn như thế, ma tính ẩn chứa khẳng định càng lớn, trước khi tìm được chí bảo phật môn phụ trợ, tốt nhất không nên xung kích, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Mặc dù không dung hợp bảo vật nhưng ma địch là một kiện chí bảo, toàn lực tế ra sẽ có uy lự mạnh hơn Kiếm Thần Chi Kiếm rất nhiều, nhất ma âm đầu độc linh hồn, gặp được đồng cấp và thúc dục nó phá ra ma âm tuyệt đối có thể làm cho đối phương lâm vào trong ảo cảnh, không cách nào tự kềm chế.
Hắn lật tay thu ma địch vào trong nạp vật đan điền, Nhiếp Vân đi vài bước tới trước mặt lão tửu quỷ.
Lúc này tiếng sáo biến mất, mọi người khôi phục lại, sắc mặt vô cùng khó coi, Nhiếp Vân nhìn thấy sau khi mình rời đi lại ít đi mấy người, có lẽ cũng giống như lão tổ Vân Tiêu Tông lúc trước, đã bị sáo ảnh hưởng và không tự kiềm chết được liền tử vong.
- Đi thôi!
Biết rõ loại thương vong này là không thể tránh né, Nhiếp Vân lắc đầu, hắn dọc theo thông đạo tiến lên phía trước.
Trên con đường tiến lên lại không gặp được vấn đề gì, mọi người nhanh chóng đi tới cuối thông đạo.
Nơi này là cung điện cực lớn, còn chưa có tiến vào đã nghe tiếng đọc sách vang lên bên tai.
- Khổng Tử nói: ‘ học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ? Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ? ’
- Khổng Tử nói: ‘ kỳ vi nhân dã hiếu đễ nhi hảo phạm thượng giả, tiên hĩ. Bất hảo phạm thượng nhi hảo tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân tử vụ bản, bản lập nhi đạo sinh. Hiếu đễ dã giả, kỳ vi nhân chi bản dữ?? ’
- Khổng Tử nói: ‘ xảo ngôn lệnh sắc, tiên hĩ nhân... . ’
Tiếng đọc sách không ngừng vang lên, nó ngưng đọng trong hư không mà không biến mất, tiếng đọc làm cho người ta chú tâm, đứng trước cửa đã có thể ngửi được mùi sách lọt vào trong mũi.
Trong truyền thuyết, tiên thánh triết đạo có thể sinh ra hương khí, phát triệt nhân tâm, làm người ta lưu luyến không bỏ, sau khi đọc mồm miệng lưu hương, tình huống hiện tại chính là như thế.
Đi vài bước vào trong đại điện, mọi người lập tức nhìn thấy một thư sinh áo xanh đang ngồi đó, trong tay cầm một quyển sách và rung đùi đắc ý ngâm tụng không dứt.
Âm thanh đọc sách vừa rồi là hắn phát ra.
- Tông chủ, là cao thủ Nho môn.
Sắc mặt lão tửu quỷ cảnh giác.
- Ân!
Nhiếp Vân không cần hắn nhắc nhở cũng đã nhận ra, lúc này tiến lên hai bước.
- Tiền bối, tại hạ Nhiếp Vân kính xin chỉ giáo!
Biết rõ muốn xông Bắc Đẩu tinh cung phải vượt qua khảo nghiệm, mà nho sinh chính là một cửa trong đó, Nhiếp Vân cũng không nói nhảm.
- Tiểu tử vô tri, ngươi có biết cắt ngang người khác đang đọc sách là chuyện thất lễ lắm không?
Nho sinh đang đọc sách không quay đầu lại, bàn tay run lên, ngay sau đó thư tịch bay ngang qua với tốc độ cực nhanh, nhanh như tia chớp.
- Đa tạ tiền bối ban tặng!
Nhiếp Vân cười ha ha, hắn vận dụng thiên phú thiên thủ sư, bàn tay biến thành màu xích kim, hắn đưa tay bắt lấy quyển sách và cầm trong tay.
- Ân? Thú vị, Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong lại có thực lực này, còn có được thiên phú thiên thủ sư, không tệ, không sai!
Nho sinh tươi cười đứng lên, mọi người mới phát hiện thân thể của hắn thon dài còn cao hơn Nhiếp Vân một cái đầu, chòm râu dài rủ xuống, gương mặt hiền lành mang theo khí tức nho sinh đậm đặc, khí chất ôn hòa.
- Tiền bối khen nhầm!
Nhiếp Vân biết rõ nho sinh này như nho nhã nhưng trên thực tế thực lực khẳng định còn đáng sợ hơn Cổ Hưu không ít, cũng không dám làm càn, cử chỉ cung kính.
- Có thể tới đây nói rõ Cổ Hưu không phải đối thủ của ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi, vì sao phải đến Bắc Đẩu tinh cung, tới đây vì cái gì?
Nho sinh cười nói.
- Cũng nhờ Cổ Hưu tiền bối nương tay mới có thể may mắn vượt qua kiểm tra, tại hạ đến Bắc Đẩu tinh cung với mục đích tìm con đường đi Linh giới!
Nhiếp Vân nói.
- Tìm kiếm con đường đột phá? Rất tốt, đủ trực tiếp sảng khoái, ta ở nơi này nói cho ngươi biết, con đường này rất khó đi, tiếp tục đi về phía trước chính là cửu tử nhất sinh, thậm chí thập tử vô sinh, nếu hiện tại lui về phía sau, ta có thể tặng cho ngươi chỗ tốt, cam đoan có thể giúp ngươi đột phá cảnh giới hiện tại, như thế nào?
Nho sinh nói.
- Ta là thủ hộ giả cửa thứ nhất, ngươi đã vượt qua thì tốt rồi, vũ tâm ma địch này là bảo vật theo ta nhiều năm, nó là bảo vật nổi danh trong Ma tộc, tặng ngươi.
Cổ Hưu điểm một cái, một đạo hào quang đen nhánh bắn tới, Nhiếp Vân vươn tay tiếp được, nó là cây sáo nhỏ dài chừng một xích.
Cây sáo có màu đen nhánh khắc đầy ma vân đặc thù, hơi lắc nhẹ cũng sinh ra ma âm làm người ta trầm mê vào trong đó.
- Đa tạ tiền bối!
Liếc mắt nhìn ma địch trong tay, Nhiếp Vân biết đây là bảo vật hiếm thấy, mặc dù Kiếm Thần Chi Kiếm còn kém nó một mảng lớn, trên mặt vui vẻ.
- Ân, tốt, ngươi thuận lợi thông qua cửa thứ nhất, đi ra ngoài đi!
Cổ Hưu khoát khoát tay, hắn đứng bất động tại chỗ.
- Có thể mạo muội hỏi tiền bối một câu, Bắc Đẩu tinh cung có mấy quan khảo hạch?
Nhiếp Vân hỏi.
- Bắc Đẩu có mấy ngôi sao?
Cổ Hưu cũng không trả lời, hắn hỏi ngược lại.
- Ah, đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, hắn hiểu rõ sau đó quay người rời đi, còn chưa đi xa chợt nghe Cổ Hưu ở sau lưng lên tiếng.
- Ma nhân tu luyện chủ yếu dựa vào bản thân, không ký thác ngoại vật, ta nhìn công pháp của ngươi vừa rồi có lực lượng cương mãnh, vô cùng mạnh mẽ, muốn càng tiến một bước phải cân dung nhập ma địch vào thân thể... Được rồi, nói thế thôi, tự giải quyết cho tốt đi!
Cổ Hưu nói xong xoay người sang chỗ khác.
Nhiếp Vân lúc này đi ra, phát hiện chẳng biết lúc nào đã đi vào hành lang lần nữa, gian phòng vừa rồi cũng biến mất không thấy đâu nữa.
- Dung nhập ma địch vào trong người, ta cũng muốn, đáng tiếc. . . Thật muốn dung hợp khẳng định sẽ bị cắn trả...
Nhiếp Vân biết rõ đối phương hảo tâm nhắc nhở, hắn cười khổ lắc đầu.
Không phải hắn không muốn dung nhập ma địch vào trong thân thể thúc dục Linh Tê Luyện Thể Quyết trùng kích tầng thứ bảy, mà là hiện tại không có bảo vật phật môn duy trì cân đối, một khi mất đi cân đối lần nữa, pháp quyết vô danh chưa chắc có thể chấn nhiếp được.
Với kiến thức của hắn có thể nhìn ra Linh Tê Luyện Thể Quyết tầng sáu và tầng bảy là một ranh giới, nó giống như Nhân tộc, Linh tộc, một khi trùng kích đột phá sẽ là cá chép nhảy long môn!
Lột xác biên độ lớn như thế, ma tính ẩn chứa khẳng định càng lớn, trước khi tìm được chí bảo phật môn phụ trợ, tốt nhất không nên xung kích, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Mặc dù không dung hợp bảo vật nhưng ma địch là một kiện chí bảo, toàn lực tế ra sẽ có uy lự mạnh hơn Kiếm Thần Chi Kiếm rất nhiều, nhất ma âm đầu độc linh hồn, gặp được đồng cấp và thúc dục nó phá ra ma âm tuyệt đối có thể làm cho đối phương lâm vào trong ảo cảnh, không cách nào tự kềm chế.
Hắn lật tay thu ma địch vào trong nạp vật đan điền, Nhiếp Vân đi vài bước tới trước mặt lão tửu quỷ.
Lúc này tiếng sáo biến mất, mọi người khôi phục lại, sắc mặt vô cùng khó coi, Nhiếp Vân nhìn thấy sau khi mình rời đi lại ít đi mấy người, có lẽ cũng giống như lão tổ Vân Tiêu Tông lúc trước, đã bị sáo ảnh hưởng và không tự kiềm chết được liền tử vong.
- Đi thôi!
Biết rõ loại thương vong này là không thể tránh né, Nhiếp Vân lắc đầu, hắn dọc theo thông đạo tiến lên phía trước.
Trên con đường tiến lên lại không gặp được vấn đề gì, mọi người nhanh chóng đi tới cuối thông đạo.
Nơi này là cung điện cực lớn, còn chưa có tiến vào đã nghe tiếng đọc sách vang lên bên tai.
- Khổng Tử nói: ‘ học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ? Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ? ’
- Khổng Tử nói: ‘ kỳ vi nhân dã hiếu đễ nhi hảo phạm thượng giả, tiên hĩ. Bất hảo phạm thượng nhi hảo tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân tử vụ bản, bản lập nhi đạo sinh. Hiếu đễ dã giả, kỳ vi nhân chi bản dữ?? ’
- Khổng Tử nói: ‘ xảo ngôn lệnh sắc, tiên hĩ nhân... . ’
Tiếng đọc sách không ngừng vang lên, nó ngưng đọng trong hư không mà không biến mất, tiếng đọc làm cho người ta chú tâm, đứng trước cửa đã có thể ngửi được mùi sách lọt vào trong mũi.
Trong truyền thuyết, tiên thánh triết đạo có thể sinh ra hương khí, phát triệt nhân tâm, làm người ta lưu luyến không bỏ, sau khi đọc mồm miệng lưu hương, tình huống hiện tại chính là như thế.
Đi vài bước vào trong đại điện, mọi người lập tức nhìn thấy một thư sinh áo xanh đang ngồi đó, trong tay cầm một quyển sách và rung đùi đắc ý ngâm tụng không dứt.
Âm thanh đọc sách vừa rồi là hắn phát ra.
- Tông chủ, là cao thủ Nho môn.
Sắc mặt lão tửu quỷ cảnh giác.
- Ân!
Nhiếp Vân không cần hắn nhắc nhở cũng đã nhận ra, lúc này tiến lên hai bước.
- Tiền bối, tại hạ Nhiếp Vân kính xin chỉ giáo!
Biết rõ muốn xông Bắc Đẩu tinh cung phải vượt qua khảo nghiệm, mà nho sinh chính là một cửa trong đó, Nhiếp Vân cũng không nói nhảm.
- Tiểu tử vô tri, ngươi có biết cắt ngang người khác đang đọc sách là chuyện thất lễ lắm không?
Nho sinh đang đọc sách không quay đầu lại, bàn tay run lên, ngay sau đó thư tịch bay ngang qua với tốc độ cực nhanh, nhanh như tia chớp.
- Đa tạ tiền bối ban tặng!
Nhiếp Vân cười ha ha, hắn vận dụng thiên phú thiên thủ sư, bàn tay biến thành màu xích kim, hắn đưa tay bắt lấy quyển sách và cầm trong tay.
- Ân? Thú vị, Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong lại có thực lực này, còn có được thiên phú thiên thủ sư, không tệ, không sai!
Nho sinh tươi cười đứng lên, mọi người mới phát hiện thân thể của hắn thon dài còn cao hơn Nhiếp Vân một cái đầu, chòm râu dài rủ xuống, gương mặt hiền lành mang theo khí tức nho sinh đậm đặc, khí chất ôn hòa.
- Tiền bối khen nhầm!
Nhiếp Vân biết rõ nho sinh này như nho nhã nhưng trên thực tế thực lực khẳng định còn đáng sợ hơn Cổ Hưu không ít, cũng không dám làm càn, cử chỉ cung kính.
- Có thể tới đây nói rõ Cổ Hưu không phải đối thủ của ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi, vì sao phải đến Bắc Đẩu tinh cung, tới đây vì cái gì?
Nho sinh cười nói.
- Cũng nhờ Cổ Hưu tiền bối nương tay mới có thể may mắn vượt qua kiểm tra, tại hạ đến Bắc Đẩu tinh cung với mục đích tìm con đường đi Linh giới!
Nhiếp Vân nói.
- Tìm kiếm con đường đột phá? Rất tốt, đủ trực tiếp sảng khoái, ta ở nơi này nói cho ngươi biết, con đường này rất khó đi, tiếp tục đi về phía trước chính là cửu tử nhất sinh, thậm chí thập tử vô sinh, nếu hiện tại lui về phía sau, ta có thể tặng cho ngươi chỗ tốt, cam đoan có thể giúp ngươi đột phá cảnh giới hiện tại, như thế nào?
Nho sinh nói.