Hắn trọng thương, cái gọi là trận pháp tương đương với bị phá giải, không còn tác dụng gì.
Kiếp trước thân là lão ngoan đồng của Hóa Vân tông, đối với tình huống của Lôi Đình Chấp Pháp Liên cùng với bày trận vây công là biết nhất thanh nhị sở, minh bạch phá trận như thế nào, lúc này khẽ động, dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức.
- Ngươi cút ngay cho ta!
Phá vỡ vây quanh, vận chuyển Tật Phong Huyền Thiên Bộ, Nhiếp Vân bắn tới, đi đến trước mặt Bao Hưng, ngón tay điểm một cái.
Trúc Âm ở trên tay đối phương, Nhiếp Vân không dám sử dụng công kích uy lực quá lớn, bất quá một chỉ này cũng ẩn chứa toàn bộ lực lượng của hắn, pháp lực cấp tốc xoay tròn, để cho đầu ngón tay của hắn phảng phất như xuất hiện lỗ đen.
- Đáng giận!
Bao Hưng không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này có thủ đoạn như thế, có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt của trận pháp, một chiêu phá giải, sắc mặt âm trầm, cũng không kịp trốn tránh, năm ngón tay như móc câu, cấp tốc chộp tới.
Chiêu này của hắn gọi là Ưng Câu Thủ, tuy không phải võ kỹ Vô Thượng, nhưng ở trong võ kỹ Chí Tôn lại cực kỳ cao minh, chỉ lực mạnh mẽ, phối hợp pháp lực hùng hậu, lực lượng gào thét, uy thế kinh người.
- Phá...
Mặc kệ Ưng Câu Thủ của hắn uy lực như thế nào, hai mắt Nhiếp Vân nheo lại, liên tục đâm ba chỉ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ba chỉ này mỗi một chỉ đều mang theo lực lượng đâm thủng kim thạch, tựa như núi lớn đánh tới, Bao Hưng liên tục bị ba đạo lực lượng va chạm, bàn tay bị đau, Ưng Câu Thủ có chút co rụt, sắc mặt khó coi, dưới chân đăng đăng đăng… lui về phía sau, thối lui ra sau hơn mười thước.
- Không có ý tứ, liên lụy ngươi chịu khổ!
Ba chỉ đánh lui Bao Hưng, Nhiếp Vân cũng không đuổi theo, xoay người vịn Trúc Âm lên, bàn tay trảo một cái, một đạo Trị Liệu chi khí tuôn ra, tiến vào trong cơ thể hắn, hỗ trợ khôi phục thương thế.
- Lão đại...
Chứng kiến Vân Phong không sợ hãi đào tẩu như trong truyền thuyết, hơn nữa vừa đến liền xoay chuyển cục diện, cứu mình ra, còn không tiếc hao phí lực lượng giúp mình khôi phục thương thế, con mắt của Trúc Âm lần nữa đỏ lên, nội tâm cực kỳ cảm động...
Có lão đại như vậy, cho dù vì hắn chết, cũng đáng!
Nhiếp Vân cũng không biết trong nội tâm Trúc Âm suy nghĩ, Trị Liệu chi khí vận chuyển, mấy hơi thở liền khôi phục thương thế trên người hắn, tay đứt cũng sinh ra lại.
Trị Liệu chi khí trị liệu cho người thực lực cao hơn mình, phiền toái không nhỏ, nhưng thực lực của Trúc Âm kém xa hắn, trị liệu liền vô cùng đơn giản.
Trị liệu xong Trúc Âm cùng Âu Dương Thế Hùng, Nhiếp Vân đi tới trước mặt đám người Phong Vân Minh bị các đệ tử chấp pháp vây quanh, hai tay chấn động.
Đăng đăng đăng đăng!
Hơn mười đệ tử chấp pháp vây quanh cảm thấy một cổ lực lượng ngập trời đập vào mặt, mỗi người kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước, nhìn nhau hoảng sợ.
Những đệ tử chấp pháp như bọn hắn, thực lực kém cỏi nhất cũng đã đạt tới Nạp Hư cảnh trung kỳ, mặc dù không có liên thủ tạo thành trận pháp, nhưng mười Nạp Hư cảnh vây quanh, tất nhiên sẽ tạo thành một loại lực lượng đặc thù, cổ lực lượng này ngưng tụ tựa như một mặt tường không thể phá hủy.
Chính bởi vì như thế, mặc dù người Phong Vân Minh nhân số nhiều hơn, như trước không cách nào giãy giụa, ngoan ngoãn bị nhốt ở trong đó.
Mặt tường lợi hại như thế, lúc này bị Vân Phong tùy tiện vung tay liền phá vỡ, để cho mọi người đồng thời lui về phía sau... lực lượng này nên mạnh bao nhiêu?
Cho dù Phá Không Cảnh sơ kỳ cũng không có loại thực lực này a!
Đáng sợ!
Khó trách dám hung hăng càn quấy như thế, dám đối nghịch Chấp Pháp đường, có được loại thực lực này, hoàn toàn chính xác rất đáng sợ!
Đánh lui đệ tử chấp pháp, cứu người Phong Vân Minh ra, để cho bọn hắn tạm thời đứng ở một bên, Nhiếp Vân thì quay người đi tới chỗ ngồi giữa đại sảnh, ngồi xuống.
- Chấp pháp đội các ngươi, quấy rối ở Phong Vân Minh ta, đả thương người của ta, không hiểu quy củ, xem kỷ luật như không, bây giờ nói vấn đề bồi thường đi!
Nhiếp Vân nhìn về phía đám người Chấp Pháp đường, nhàn nhạt nói.
Thực lực của hắn bây giờ ngay cả Phá Không Cảnh sơ kỳ cũng không sợ, sao lại sợ mấy đệ tử Chấp Pháp đường bình thường, dù có hai cái đã đạt đến thứ sáu, thứ tám trên Phá Không tiềm lực bảng, nhưng ở trước mặt hắn, cái gì cũng không tính.
- Chúng ta không hiểu quy củ? Xem kỷ luật như không? Ha ha! Ngươi rất tốt, lá gan thật đúng là không nhỏ, ngươi sẽ không thực cho rằng, nơi này là thiên hạ của ngươi chứ!
Không nghĩ tới Nhiếp Vân sẽ nói ra loại lời này, Bao Hưng giận quá thành cười.
- Ngươi điên sao?
- Chúng ta là đệ tử Chấp Pháp đường, không bắt ngươi bồi thường đã không tệ rồi, lại còn dám bắt chúng ta bồi thường, thật sự là không biết tốt xấu!
- Thái Thượng trưởng lão Lô Khiếu tự mình ban bố lệnh bắt, ngươi chẳng những phản kháng, còn dám bắt chúng ta bồi thường, đầu óc không có bệnh chứ!
Chẳng những Bao Hưng nở nụ cười, đệ tử chấp pháp khác cũng cười rộ lên, như nghe được chuyện cười.
Mặc dù biết thực lực của Vân Phong này rất mạnh, nhưng từ xưa tới nay chỉ có đệ tử Chấp Pháp đường bọn hắn khi dễ người khác, để cho người khác bồi thường, bắt bọn hắn bồi thường, còn là lần đầu tiên nghe nói!
Lại nói, bọn hắn cũng không tin, bằng vào lực lượng của Vân Phong này, có thể đả bại tất cả mọi người bọn hắn !
Cho dù lực lượng của hắn đầy đủ, pháp lực cũng không có nhiều như vậy a!
Pháp lực dạng gì duy trì lực lượng dạng đó, thật muốn động thủ với nhiều người như vậy, bị thua nhất định là hắn!
- Điên?
- Đúng vậy, cho dù thực lực của ngươi mạnh, ta cũng không nhất định là đối thủ, nhưng một người pháp lực có hạn, ta không tin ngươi có thể đả bại toàn bộ chúng ta! Hơn nữa chớ quên, đây là Hóa Vân tông, Chấp Pháp đường chúng ta đại biểu cho tông môn, động thủ với chúng ta, chẳng khác nào không tuân thủ môn quy, đối nghịch với môn phái!
Bao Hưng cười lạnh, sắc mặt dữ tợn.
- Lập tức quỳ xuống nhận lầm, ngoan ngoãn theo chúng ta đi, chuyện ngày hôm nay, còn có thể tha thứ, bằng không thì, hôm nay tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, chẳng những ngươi chết, những thành viên Phong Vân Minh này cũng phải chết!
- Các ngươi đã không biết phân biệt, ta liền cho các ngươi biết, Phong Vân Minh ta, không phải địa phương muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, mặc kệ ngươi là chấp pháp đội, hay cái gì cũng như vậy!
Thấy những người này căn bản không có ý tứ bồi thường, Nhiếp Vân từ trên chỗ ngồi đi xuống.
Dù sao mâu thuẫn đã thành, cho dù chịu thua đối phương cũng không có khả năng buông tha, lại nói hắn cũng không có ý định chịu thua.
Kiếp trước thân là lão ngoan đồng của Hóa Vân tông, đối với tình huống của Lôi Đình Chấp Pháp Liên cùng với bày trận vây công là biết nhất thanh nhị sở, minh bạch phá trận như thế nào, lúc này khẽ động, dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức.
- Ngươi cút ngay cho ta!
Phá vỡ vây quanh, vận chuyển Tật Phong Huyền Thiên Bộ, Nhiếp Vân bắn tới, đi đến trước mặt Bao Hưng, ngón tay điểm một cái.
Trúc Âm ở trên tay đối phương, Nhiếp Vân không dám sử dụng công kích uy lực quá lớn, bất quá một chỉ này cũng ẩn chứa toàn bộ lực lượng của hắn, pháp lực cấp tốc xoay tròn, để cho đầu ngón tay của hắn phảng phất như xuất hiện lỗ đen.
- Đáng giận!
Bao Hưng không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này có thủ đoạn như thế, có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt của trận pháp, một chiêu phá giải, sắc mặt âm trầm, cũng không kịp trốn tránh, năm ngón tay như móc câu, cấp tốc chộp tới.
Chiêu này của hắn gọi là Ưng Câu Thủ, tuy không phải võ kỹ Vô Thượng, nhưng ở trong võ kỹ Chí Tôn lại cực kỳ cao minh, chỉ lực mạnh mẽ, phối hợp pháp lực hùng hậu, lực lượng gào thét, uy thế kinh người.
- Phá...
Mặc kệ Ưng Câu Thủ của hắn uy lực như thế nào, hai mắt Nhiếp Vân nheo lại, liên tục đâm ba chỉ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ba chỉ này mỗi một chỉ đều mang theo lực lượng đâm thủng kim thạch, tựa như núi lớn đánh tới, Bao Hưng liên tục bị ba đạo lực lượng va chạm, bàn tay bị đau, Ưng Câu Thủ có chút co rụt, sắc mặt khó coi, dưới chân đăng đăng đăng… lui về phía sau, thối lui ra sau hơn mười thước.
- Không có ý tứ, liên lụy ngươi chịu khổ!
Ba chỉ đánh lui Bao Hưng, Nhiếp Vân cũng không đuổi theo, xoay người vịn Trúc Âm lên, bàn tay trảo một cái, một đạo Trị Liệu chi khí tuôn ra, tiến vào trong cơ thể hắn, hỗ trợ khôi phục thương thế.
- Lão đại...
Chứng kiến Vân Phong không sợ hãi đào tẩu như trong truyền thuyết, hơn nữa vừa đến liền xoay chuyển cục diện, cứu mình ra, còn không tiếc hao phí lực lượng giúp mình khôi phục thương thế, con mắt của Trúc Âm lần nữa đỏ lên, nội tâm cực kỳ cảm động...
Có lão đại như vậy, cho dù vì hắn chết, cũng đáng!
Nhiếp Vân cũng không biết trong nội tâm Trúc Âm suy nghĩ, Trị Liệu chi khí vận chuyển, mấy hơi thở liền khôi phục thương thế trên người hắn, tay đứt cũng sinh ra lại.
Trị Liệu chi khí trị liệu cho người thực lực cao hơn mình, phiền toái không nhỏ, nhưng thực lực của Trúc Âm kém xa hắn, trị liệu liền vô cùng đơn giản.
Trị liệu xong Trúc Âm cùng Âu Dương Thế Hùng, Nhiếp Vân đi tới trước mặt đám người Phong Vân Minh bị các đệ tử chấp pháp vây quanh, hai tay chấn động.
Đăng đăng đăng đăng!
Hơn mười đệ tử chấp pháp vây quanh cảm thấy một cổ lực lượng ngập trời đập vào mặt, mỗi người kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước, nhìn nhau hoảng sợ.
Những đệ tử chấp pháp như bọn hắn, thực lực kém cỏi nhất cũng đã đạt tới Nạp Hư cảnh trung kỳ, mặc dù không có liên thủ tạo thành trận pháp, nhưng mười Nạp Hư cảnh vây quanh, tất nhiên sẽ tạo thành một loại lực lượng đặc thù, cổ lực lượng này ngưng tụ tựa như một mặt tường không thể phá hủy.
Chính bởi vì như thế, mặc dù người Phong Vân Minh nhân số nhiều hơn, như trước không cách nào giãy giụa, ngoan ngoãn bị nhốt ở trong đó.
Mặt tường lợi hại như thế, lúc này bị Vân Phong tùy tiện vung tay liền phá vỡ, để cho mọi người đồng thời lui về phía sau... lực lượng này nên mạnh bao nhiêu?
Cho dù Phá Không Cảnh sơ kỳ cũng không có loại thực lực này a!
Đáng sợ!
Khó trách dám hung hăng càn quấy như thế, dám đối nghịch Chấp Pháp đường, có được loại thực lực này, hoàn toàn chính xác rất đáng sợ!
Đánh lui đệ tử chấp pháp, cứu người Phong Vân Minh ra, để cho bọn hắn tạm thời đứng ở một bên, Nhiếp Vân thì quay người đi tới chỗ ngồi giữa đại sảnh, ngồi xuống.
- Chấp pháp đội các ngươi, quấy rối ở Phong Vân Minh ta, đả thương người của ta, không hiểu quy củ, xem kỷ luật như không, bây giờ nói vấn đề bồi thường đi!
Nhiếp Vân nhìn về phía đám người Chấp Pháp đường, nhàn nhạt nói.
Thực lực của hắn bây giờ ngay cả Phá Không Cảnh sơ kỳ cũng không sợ, sao lại sợ mấy đệ tử Chấp Pháp đường bình thường, dù có hai cái đã đạt đến thứ sáu, thứ tám trên Phá Không tiềm lực bảng, nhưng ở trước mặt hắn, cái gì cũng không tính.
- Chúng ta không hiểu quy củ? Xem kỷ luật như không? Ha ha! Ngươi rất tốt, lá gan thật đúng là không nhỏ, ngươi sẽ không thực cho rằng, nơi này là thiên hạ của ngươi chứ!
Không nghĩ tới Nhiếp Vân sẽ nói ra loại lời này, Bao Hưng giận quá thành cười.
- Ngươi điên sao?
- Chúng ta là đệ tử Chấp Pháp đường, không bắt ngươi bồi thường đã không tệ rồi, lại còn dám bắt chúng ta bồi thường, thật sự là không biết tốt xấu!
- Thái Thượng trưởng lão Lô Khiếu tự mình ban bố lệnh bắt, ngươi chẳng những phản kháng, còn dám bắt chúng ta bồi thường, đầu óc không có bệnh chứ!
Chẳng những Bao Hưng nở nụ cười, đệ tử chấp pháp khác cũng cười rộ lên, như nghe được chuyện cười.
Mặc dù biết thực lực của Vân Phong này rất mạnh, nhưng từ xưa tới nay chỉ có đệ tử Chấp Pháp đường bọn hắn khi dễ người khác, để cho người khác bồi thường, bắt bọn hắn bồi thường, còn là lần đầu tiên nghe nói!
Lại nói, bọn hắn cũng không tin, bằng vào lực lượng của Vân Phong này, có thể đả bại tất cả mọi người bọn hắn !
Cho dù lực lượng của hắn đầy đủ, pháp lực cũng không có nhiều như vậy a!
Pháp lực dạng gì duy trì lực lượng dạng đó, thật muốn động thủ với nhiều người như vậy, bị thua nhất định là hắn!
- Điên?
- Đúng vậy, cho dù thực lực của ngươi mạnh, ta cũng không nhất định là đối thủ, nhưng một người pháp lực có hạn, ta không tin ngươi có thể đả bại toàn bộ chúng ta! Hơn nữa chớ quên, đây là Hóa Vân tông, Chấp Pháp đường chúng ta đại biểu cho tông môn, động thủ với chúng ta, chẳng khác nào không tuân thủ môn quy, đối nghịch với môn phái!
Bao Hưng cười lạnh, sắc mặt dữ tợn.
- Lập tức quỳ xuống nhận lầm, ngoan ngoãn theo chúng ta đi, chuyện ngày hôm nay, còn có thể tha thứ, bằng không thì, hôm nay tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, chẳng những ngươi chết, những thành viên Phong Vân Minh này cũng phải chết!
- Các ngươi đã không biết phân biệt, ta liền cho các ngươi biết, Phong Vân Minh ta, không phải địa phương muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, mặc kệ ngươi là chấp pháp đội, hay cái gì cũng như vậy!
Thấy những người này căn bản không có ý tứ bồi thường, Nhiếp Vân từ trên chỗ ngồi đi xuống.
Dù sao mâu thuẫn đã thành, cho dù chịu thua đối phương cũng không có khả năng buông tha, lại nói hắn cũng không có ý định chịu thua.