Không biết đã bị hai vị Thái thượng trưởng lão Phá Không cảnh của Hóa Vân tông tra xét. Sau khi Nhiếp Vân bay ra khỏi Huyền Kim thành lại lần nữa biến hóa dung mạo, một đường nhanh chóng tiến lên, trên đường chuyển đổi, biến hóa nhiều lần. Liên tục bay hơn mười ngày, lúc này mới tới một thành thị lớn khác.
Mục tiêu của hắn là tiến vào, trở thành đệ tử Hóa Vân tông. Nếu như còn chưa tiến vào đã bị đuổi giết, khi đó muốn trở thành đệ tử nhất định rất khó.
Tuy nhiên chỉ cần không bị bắt tại chỗ, Nhiếp Vân tự tin, cho dù có cường giả Đan điền Huyệt khiếu cảnh tới tra xét thì cũng không tra xét ra được cái gì.
Thi thể bị thiêu đốt thành tro bụi, hủy thi diệt tích, có muốn tra nhất định cũng không tra ra cái gì.
Về phần dung mạo mà người khác từng nhìn thấy qua đều là ngụy trang trong thời gian ngắn. Từ đâu xuất hiện, cuối cùng đi nơi nào cũng không thể nào tra được.
- Đây là Long Tường thành? Vậy thì dùng Truyền tống trận ở thành thị này đi.
Đi tới thành thị trước mắt Nhiếp Vân đã biết rõ đây là một thành thị còn lớn hơn Huyền Kim thành, hắn lập tức quét tan mỏi mệt, đi vào bên trong.
Sau khi đi vào cửa thành hắn phát hiện ra kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, Nhiếp Vân biết rõ tin tức đám người Tang Hồng Y tử vong đã truyền đi.
Tuy nhiên, cho dù có kiểm tra kỹ thế nào đi nữa, thiên phú ngụy trang của hắn đã đạt tới hình thái thứ hai, ngay cả Vân Huyên cũng có thể lừa gạt, chứ đừng nói là những đệ tử kiểm tra bình thường này.
Lập tức thông qua kiểm tra, tìm được truyền tống trận trong Long Tường thành, truyền tống về phía Hóa Vân tông.
Liên tục truyền tống qua mấy tòa thành thị, tốn ba bốn ngày rốt cuộc cũng đi tới một thành thị nguy nga.
Hóa Vân thành là thành thị nhất lưu, là môn hộ cuối cùng đi thông Hóa Vân tông ở thiên ngoại thiên.
Sau khi vào thành Nhiếp Vân tìm nơi nghỉ ngơi vài ngày, nhìn thấy thành thị giống kiếp trước như đúc, cũng không có biến hóa gì, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi cảm khái.
Liên tục phi hành, lúc này cách thời điểm hắn đánh chết Tang Hồng Y, Hồ Khuê đã qua hơn hai mươi ngày, danh tiếng cũng nhỏ đi không ít. Cả Hóa Vân thành một mảnh an bình, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Nhiếp Vân biết rõ mấy người đã chết cũng không có khả năng tạo thành sóng gió gì, cho nên lúc này hắn không còn cố kỵ, ban ngày dạo chơi trong thành, mang theo Tiểu long ăn các loại mỹ vị, ban đêm thì tu luyện tại chỗ, củng cố tu vi.
- Hóa Vân tông, Nhiếp Vân ta lần nữa tới rồi đây.
Nhìn về phía Hóa Vân thành, nhìn dòng người tấp nập tới tham dự khảo hạch đệ tử, ánh mắt Nhiếp Vân kiên định, nắm chặt tay.
Hóa Vân tông cũng không có ở trên Phù Thiên đại lục mà ở trên Hóa Vân tông, nơi này được xưng là thiên ngoại thiên.
Thiên ngoại chi thiên, Lăng tiêu đỉnh.
Thiên ngoại thiên đứng sừng sững trong không gian loạn lưu, hoàn toàn cho trận pháp không gian tạo thành, linh khí nồng hậu tới cực điểm, là thánh địa tu luyện vô thượng.
Tuy nhiên mấy chục năm gần đây bởi vì chưởng giáo và Thái thượng trưởng lão của Hóa Vân tông mất tích cho nên uy danh tổn hao nhiều, nhưng mà sự náo nhiệt của tông môn đệ nhất Phù Thiên đại lục vẫn không giảm. Đệ tử tới khảo hạch dòng người tấp nập, vô số đệ tử thế gia, tán tu đều hy vọng có thể thông qua khảo hạch, cá chép vượt long môn, một bước lên trời.
Ban sáng, vừa mới sắp xếp Tiểu long vào trong Tử Hoa Động phủ, Nhiếp Vân đi tới quảng trường trung tâm Hóa Vân thành.
Khảo hạch được cử hành ở nơi này.
Vừa mới tiến vào quảng trường đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động, vô số người như là châu chấu che khuất bầu trời đi tới, mỗi một người đều có thực lực rất mạnh.
Đi vào tới đây mới biết được thiên tài không đáng tiền, giống như lông trâu vậy.
Cũng đúng, Phù Thiên đại lục thực sự quá lớn, miệng người quá nhiều. Dưới tình huống có nhiều người như vậy, thứ không thiếu nhất chính là thiên tài. Con mắt tùy tiện quét qua một vòng thì Nhiếp Vân đã thấy bảy tám vị cường giả Hạp Hư cảnh tuổi tác không cao.
Hơn hai mươi cường giả Hạp Hư cảnh tuổi tác không cao này có người là đệ tử gia tộc, có người đạt được kỳ ngộ lớn lao... Bất kể như thế nào thì những người này đều là thiên tài trong thiên tài, ở nơi khác cũng là tồn tại như lão tổ.
Tuy nhiên, cho dù là cường giả Hạp Hư cảnh cũng đều giống như hắn, Hạp Hư cảnh sơ kỳ, trung kỳ cơ hồ không có.
Trừ cường giả Hạp Hư cảnh ra, những cường giả Thiên Kiều cảnh ở đây cũng có rất nhiều, cả đám khí phách hiên ngang, khí thế kinh người.
Vừa nhìn qua đã biết rõ khảo hạch của Hóa Vân tông mới thực sự là thịnh yến của thiên tài, Kiếm Thần thí luyện của Kiếm Thần tông căn bản không thể so sánh.
- Trước tiên phong ấn các đan điền lại, tránh cho người ta phát hiện, có chút phiền phức.
Nhìn một vòng, trong lòng cảm khái ngàn vạn, Nhiếp Vân âm thầm đem hai mươi đan điền đang lơ lửng trong khí hải phong ấn lại mười một cái, chỉ để lại chủ đan điền và các đan điền như Thiên Nhãn sư...
Khảo hạch của Hóa Vân tông đầu tiên là kiểm tra số lượng đan điền, đan điền của hắn đã vượt quá hạn chế chín cái, đạt tới hai mươi cái. Một khi chuyện này bị tra ra, chỉ sợ không chỉ tạo thành khủng hoảng đơn giản, mà không cẩn thận còn bị coi là chuột bạch để nghiên cứu.
Nhiếp Vân còn chưa muốn bị người khác nghiên cứu, cho nên hắn chỉ có thể dùng đại thủ đoạn phong ấn lại mà thôi.
Loại phong ấn này là sở học kiếp trước, một khi không phải cường giả Đan điền Huyệt khiếu cảnh đỉnh phong kiểm tra thì đừng mơ phát hiện ra.
- Xem kìa, đó là Lưu Hướng của Lưu gia, nghe nói ba năm trước hắn đã đạt tới Hạp Hư cảnh, thực lực Hạp Hư cảnh sơ kỳ, từng thành công chém giết cường giả Hạp Hư cảnh đỉnh phong a.
- Lưu gia? Là Lưu gia nào vậy?
- Còn ai vào đây nữa? Phù Thiên đại lục có tám tông môn, cũng có tám đại thế gian. Tám thế gia này là tồn tại như cự phách, những thế gian nhỏ khác không thể so sánh được. Mà Lưu gia là một trong số đó.
- Lưu Hướng quả thực lợi hại, thế gia cũng đủ cường đại. Tuy nhiên tán tu thì cũng chưa chắc đã kém hơn. Người nhìn thiếu niên mặc y phục màu trắng kia mà xem, hắn gọi là Trương Bách, dùng thực lực Thiên Kiều cảnh rơi vào trong không gian loạn lưu không chết, lại cơ duyên xảo hợp tiến vào một di tích thượng cổ, đạt được truyền thừa, cũng có thực lực Hạp Hư cảnh sơ kỳ. Nghe nói hắn từng trốn thoát khỏi tay cường giả Phá Không cảnh, đáng sợ tới cực điểm.
Mục tiêu của hắn là tiến vào, trở thành đệ tử Hóa Vân tông. Nếu như còn chưa tiến vào đã bị đuổi giết, khi đó muốn trở thành đệ tử nhất định rất khó.
Tuy nhiên chỉ cần không bị bắt tại chỗ, Nhiếp Vân tự tin, cho dù có cường giả Đan điền Huyệt khiếu cảnh tới tra xét thì cũng không tra xét ra được cái gì.
Thi thể bị thiêu đốt thành tro bụi, hủy thi diệt tích, có muốn tra nhất định cũng không tra ra cái gì.
Về phần dung mạo mà người khác từng nhìn thấy qua đều là ngụy trang trong thời gian ngắn. Từ đâu xuất hiện, cuối cùng đi nơi nào cũng không thể nào tra được.
- Đây là Long Tường thành? Vậy thì dùng Truyền tống trận ở thành thị này đi.
Đi tới thành thị trước mắt Nhiếp Vân đã biết rõ đây là một thành thị còn lớn hơn Huyền Kim thành, hắn lập tức quét tan mỏi mệt, đi vào bên trong.
Sau khi đi vào cửa thành hắn phát hiện ra kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, Nhiếp Vân biết rõ tin tức đám người Tang Hồng Y tử vong đã truyền đi.
Tuy nhiên, cho dù có kiểm tra kỹ thế nào đi nữa, thiên phú ngụy trang của hắn đã đạt tới hình thái thứ hai, ngay cả Vân Huyên cũng có thể lừa gạt, chứ đừng nói là những đệ tử kiểm tra bình thường này.
Lập tức thông qua kiểm tra, tìm được truyền tống trận trong Long Tường thành, truyền tống về phía Hóa Vân tông.
Liên tục truyền tống qua mấy tòa thành thị, tốn ba bốn ngày rốt cuộc cũng đi tới một thành thị nguy nga.
Hóa Vân thành là thành thị nhất lưu, là môn hộ cuối cùng đi thông Hóa Vân tông ở thiên ngoại thiên.
Sau khi vào thành Nhiếp Vân tìm nơi nghỉ ngơi vài ngày, nhìn thấy thành thị giống kiếp trước như đúc, cũng không có biến hóa gì, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi cảm khái.
Liên tục phi hành, lúc này cách thời điểm hắn đánh chết Tang Hồng Y, Hồ Khuê đã qua hơn hai mươi ngày, danh tiếng cũng nhỏ đi không ít. Cả Hóa Vân thành một mảnh an bình, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Nhiếp Vân biết rõ mấy người đã chết cũng không có khả năng tạo thành sóng gió gì, cho nên lúc này hắn không còn cố kỵ, ban ngày dạo chơi trong thành, mang theo Tiểu long ăn các loại mỹ vị, ban đêm thì tu luyện tại chỗ, củng cố tu vi.
- Hóa Vân tông, Nhiếp Vân ta lần nữa tới rồi đây.
Nhìn về phía Hóa Vân thành, nhìn dòng người tấp nập tới tham dự khảo hạch đệ tử, ánh mắt Nhiếp Vân kiên định, nắm chặt tay.
Hóa Vân tông cũng không có ở trên Phù Thiên đại lục mà ở trên Hóa Vân tông, nơi này được xưng là thiên ngoại thiên.
Thiên ngoại chi thiên, Lăng tiêu đỉnh.
Thiên ngoại thiên đứng sừng sững trong không gian loạn lưu, hoàn toàn cho trận pháp không gian tạo thành, linh khí nồng hậu tới cực điểm, là thánh địa tu luyện vô thượng.
Tuy nhiên mấy chục năm gần đây bởi vì chưởng giáo và Thái thượng trưởng lão của Hóa Vân tông mất tích cho nên uy danh tổn hao nhiều, nhưng mà sự náo nhiệt của tông môn đệ nhất Phù Thiên đại lục vẫn không giảm. Đệ tử tới khảo hạch dòng người tấp nập, vô số đệ tử thế gia, tán tu đều hy vọng có thể thông qua khảo hạch, cá chép vượt long môn, một bước lên trời.
Ban sáng, vừa mới sắp xếp Tiểu long vào trong Tử Hoa Động phủ, Nhiếp Vân đi tới quảng trường trung tâm Hóa Vân thành.
Khảo hạch được cử hành ở nơi này.
Vừa mới tiến vào quảng trường đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động, vô số người như là châu chấu che khuất bầu trời đi tới, mỗi một người đều có thực lực rất mạnh.
Đi vào tới đây mới biết được thiên tài không đáng tiền, giống như lông trâu vậy.
Cũng đúng, Phù Thiên đại lục thực sự quá lớn, miệng người quá nhiều. Dưới tình huống có nhiều người như vậy, thứ không thiếu nhất chính là thiên tài. Con mắt tùy tiện quét qua một vòng thì Nhiếp Vân đã thấy bảy tám vị cường giả Hạp Hư cảnh tuổi tác không cao.
Hơn hai mươi cường giả Hạp Hư cảnh tuổi tác không cao này có người là đệ tử gia tộc, có người đạt được kỳ ngộ lớn lao... Bất kể như thế nào thì những người này đều là thiên tài trong thiên tài, ở nơi khác cũng là tồn tại như lão tổ.
Tuy nhiên, cho dù là cường giả Hạp Hư cảnh cũng đều giống như hắn, Hạp Hư cảnh sơ kỳ, trung kỳ cơ hồ không có.
Trừ cường giả Hạp Hư cảnh ra, những cường giả Thiên Kiều cảnh ở đây cũng có rất nhiều, cả đám khí phách hiên ngang, khí thế kinh người.
Vừa nhìn qua đã biết rõ khảo hạch của Hóa Vân tông mới thực sự là thịnh yến của thiên tài, Kiếm Thần thí luyện của Kiếm Thần tông căn bản không thể so sánh.
- Trước tiên phong ấn các đan điền lại, tránh cho người ta phát hiện, có chút phiền phức.
Nhìn một vòng, trong lòng cảm khái ngàn vạn, Nhiếp Vân âm thầm đem hai mươi đan điền đang lơ lửng trong khí hải phong ấn lại mười một cái, chỉ để lại chủ đan điền và các đan điền như Thiên Nhãn sư...
Khảo hạch của Hóa Vân tông đầu tiên là kiểm tra số lượng đan điền, đan điền của hắn đã vượt quá hạn chế chín cái, đạt tới hai mươi cái. Một khi chuyện này bị tra ra, chỉ sợ không chỉ tạo thành khủng hoảng đơn giản, mà không cẩn thận còn bị coi là chuột bạch để nghiên cứu.
Nhiếp Vân còn chưa muốn bị người khác nghiên cứu, cho nên hắn chỉ có thể dùng đại thủ đoạn phong ấn lại mà thôi.
Loại phong ấn này là sở học kiếp trước, một khi không phải cường giả Đan điền Huyệt khiếu cảnh đỉnh phong kiểm tra thì đừng mơ phát hiện ra.
- Xem kìa, đó là Lưu Hướng của Lưu gia, nghe nói ba năm trước hắn đã đạt tới Hạp Hư cảnh, thực lực Hạp Hư cảnh sơ kỳ, từng thành công chém giết cường giả Hạp Hư cảnh đỉnh phong a.
- Lưu gia? Là Lưu gia nào vậy?
- Còn ai vào đây nữa? Phù Thiên đại lục có tám tông môn, cũng có tám đại thế gian. Tám thế gia này là tồn tại như cự phách, những thế gian nhỏ khác không thể so sánh được. Mà Lưu gia là một trong số đó.
- Lưu Hướng quả thực lợi hại, thế gia cũng đủ cường đại. Tuy nhiên tán tu thì cũng chưa chắc đã kém hơn. Người nhìn thiếu niên mặc y phục màu trắng kia mà xem, hắn gọi là Trương Bách, dùng thực lực Thiên Kiều cảnh rơi vào trong không gian loạn lưu không chết, lại cơ duyên xảo hợp tiến vào một di tích thượng cổ, đạt được truyền thừa, cũng có thực lực Hạp Hư cảnh sơ kỳ. Nghe nói hắn từng trốn thoát khỏi tay cường giả Phá Không cảnh, đáng sợ tới cực điểm.