- Bốn người bọn họ mỗi người đều có danh xưng, lão đại Kim Quang Quỷ, lão nhị quỷ Điếu Tử Quỷ, lão tam Vô Thường Quỷ, lão tứ Độc Đầu Quỷ!
- Thạch Trung Huyền là người có thực lực yếu nhất trong bốn người, cho dù như thế cường giả Thánh Tiên cũng không phải đối thủ của hắn, nếu quả thật bốn người này đều xông tới, khả năng đúng như bọn chúng vừa rồi, chúng ta không kiếm được bảo vật.
- Yên tâm đi, bốn người bọn họ sẽ không tới toàn bộ, bọn chúng tiếng xấu rõ ràng, rất nhiều đại năng trong thiên địa lục đạo muốn giết bọn chúng, tuy bọn chúng nhìn như điên cuồng nhưng trên thực tế giống như chó nhà có tang, không dám tụ tập cùng một chỗ vì sợ bị tóm gọn.
Mị Hân Nhi lo lắng còn chưa nói hết, Nhai Phong Kim Tiên ( Kim Nhai vương tử ) đi cùng với nàng nói ra, nói xong trên mặt cũng mang theo vẻ mặt cẩn thận.
- Mặc kệ những kẻ khác có tới hay không, chỉ riêng Độc Đầu Quỷ này đã rất khó chơi rồi.
- Độc Đầu Quỷ Thạch Trung Huyền là một vị độc sư, ám toán giết người vô cùng quỷ dị, mọi người trong thời gian gần đây không được chạy loạn để tránh lọt vào bất trắc!
Dường như Độc Cô Tiếu biết về Thạch Trung Huyền không ít, quay đầu phân phó một tiếng.
- Biết rõ!
Đám người Nhiếp Vân tới đây tìm kiếm bảo tàng, cũng không phải tới tranh cường háo thắng trừ ác dương thiện, tất cả đều gật gật đầu, tỏ vẻ chú ý.
Cho dù gần đây thực lực gia tăng không chậm, nhưng đối với có thể săn giết Thánh Tiên siêu cấp cường giả, Nhiếp Vân không có tư cách, cũng không có thực lực tới đối kháng.
Khoảng cách đám người Nhiếp Vân không xa, trong một ngọn núi có hai yêu nhân khuôn mặt tối tăm phiền muộn đang yên tĩnh ngồi trong hang động lớn.
Có thể tìm được hang động lớn thoải mái như thế này mà không bị kẻ khác cướp đi, nói rõ thực lực của hai người này đáng sợ tới cực điểm.
- Tam ca, lần này tới không ít người, không nghĩ tới Vô Địch gia tộc đều phái người đến!
Một yêu nhân phát ra độc khí khắp toàn thân khẽ nói, chính là yêu nhân tứ qủy làm người ta sợ nhất, Độc Đầu Quỷ, Thạch Trung Huyền!
- Đến thì rất tốt, những đệ tử gia tộc này đều có bảo vật trên người, đến lúc đó tiến vào di tích Hắc Long Thánh Tôn, cho dù tìm không thấy Hắc Long lệnh, cứ giết bọn chúng sẽ tìm được một số.
Một người khác sinh ra sát cơ và lạnh lùng lên tiếng.
Nếu có người ở chỗ này nhất định có thể nhận ra người này chính là lão tam Vô Thường Quỷ, Nhạc Tân Vô Thường!
Sát thân chân chính, tiếng xấu rõ ràng.
- Vẫn là tam ca nghĩ biện pháp tốt, những gia tộc này danh tiếng lớn như thế, khẳng định có rất nhiều bảo bối, ở chỗ này có khả năng còn có đại năng dùng ý niệm quan sát nên ta không dám ả tay, sau khi đi vào di tích ngăn cách ý niệm, còn không phải muốn giết thế nào thì giết hay sao?
Đôi mắt Thạch Trung Huyền sáng ngời.
- Ân, chờ xem, chúng ta cũng không nên sốt ruột ra tay, cứ để bọn chúng tự giết lẫn nhua đi, giết càng nhiều thì chúng ta càng giảm bớt khí lực... Hắc Hắc...
Trong mắt Nhạc Tân Vô Thường bắn ra hàn quang hung ác.
Đối với bọn họ mà nói, nhân mạng chính là con số, chết trong tay kẻ nào cũng không quan trọng, thậm chí chết càng nhiều càng cao hứng.
...
Cường giả tới đây thăm dò di tích Hắc Long Thánh Tôn quá nhiều, thậm chí có rất nhiều là kẻ thù của nhau, có thể nói vừa gặp mặt đã sinh ra tranh chấp nhưng hiện tại những người này lại bảo trì im lặng và không sinh ra tranh đấu.
Không phải bọn họ vì bảo tàng mà buông tha thù hận, mà là bọn họ biết rõ, một khi chiến đấu lưỡng bại câu thương ở đây nhất định sẽ bị những người khác thừa cơ ra tay, khi đó sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Chính bởi vì cân nhắc như thế, tuy nơi này cường giả như mây, cạnh tranh hết sức rõ ràng nhưng trước khi di tích mở ra lại hết sức rõ ràng và trật tự, cũng không có người ra tay, yên tĩnh chờ đợi di tích mở ra.
Trong đội ngũ yên tĩnh này, phân bộ Khu Tu Tháp thành Quỷ Hải lại không có bình tĩnh như thế.
Dã Vô Tu La bị trấn áp trong cung điện, một thiếu niên đột ngột xuất hiện làm cho cả Khu Tu Tháp chấn động suýt nổ tung.
Có kẻ thù bên ngoài không có trải qua đồng ý tự tiện xông vào Khu Tu Tháp, hơn nữa còn trải qua tranh đấu, tất cả cao thủ phân bộ thành Quỷ Hải đều nhận được tin tức, bọn họ nhanh chóng lao vào trong đại điện.
- Người nọ cố ý làm vang dội như thế, dường như cũng sợ hãi, đi xem đi!
Điêu Tuyền làm người phụ trách phân bộ cho nên biết rõ đầu tiên, hai hàng lông mày dựng thẳng và đứng lên.
Kim Tiên đỉnh phong phối hợp lực lượng thất phẩm khu tu sư cường đại, khi hắn mở mắt ra ý chí chiến đấu như đang thiêu đốt hừng hực.
Trước kia Nhiếp Vân khi khảo hạch, Điêu Tuyền cũng không cho thấy lực lượng của mình, hiện tại hắn phóng thích khí thế toàn thân, lực lượng như như nước sông, không ngờ không kém gì đám người Độc Cô Tiếu, thậm chí còn mạnh hơn vài phần.
- Cố ý làm vang dội? Rốt cuộc là người nào? Dám tới Khu Tu Tháp nháo sự, xem ra muốn tìm chết đây mà!
Một lão giả hừ lạnh.
Đây cũng là một trong những người phụ trách phân bộ thành Quỷ Hải, hắn cũng giống Chí Liễu đều là lục phẩm khu tu sư.
- Đi!
Vung tay lên, trước mặt Điêu Tuyền xuất hiện một trận pháp cực lớn, mấy người phụ trách thành Quỷ Hải chính là cường giả Kim Tiên đại biểu sức chiến đấu mạnh nhất của thành Quỷ Hải, qua trong giây lát tiến vào bên trong và không thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt đi vào khu vực trấn áp Dã Vô Tu La.
Cung điện to lớn này không khác gì trước khi Nhiếp Vân tiến vào, Dã Vô Tu La vẫn bị trói buộc sâu bên trong, bị trận pháp áp chế, chỉ có một chút khác biệt, một thiếu niên đang yên lặng đứng trước mặt Dã Vô Tu La, hư ảnh của hắn như cơn gió xuân thổi qua, người ta không biết rõ thực lực sâu cạn của hắn như thế nào.
Thậm chí nếu như không nhìn kỹ căn bản không phát hiện có một người như thế.
Dã Vô Tu La thân là Tu La Kim Tiên cảnh, hắn vô cùng cao ngạo, hắn có sát ý rất mạnh với nhân loại, quyết không cho phép nhân loại tới gần, hiện tại người đứng trước mặt hắn chưa tới ba mét, đối phương yên tĩnh như đang ngủ, thậm chí còn không có một tia cảm xúc phản kháng, hắn nhìn kỹ đối phương nhưng trong nội tâm chấn động rất mạnh.
Rốt cuộc đây là người nào?
- Các ngươi là người phụ trách ở nơi đây?