Chỉ có điều chuyện kia xảy ra sau một năm ở kiếp trước, mà kiếp này hắn giúp đối phương mở ra thừa số huyết thống, đã thay đổi quỹ tích vốn có, cho nên rất nhiều chuyện cũng lặng lẽ thay đổi.
- Vậy hiện giờ chúng ta đi thôi.
Thấy Nhiếp Vân đồng ý, hai mắt Phùng Tiêu sáng ngời, vội vàng gật đầu, cũng không quan tâm tới bây giờ là ban đêm hay là ban ngày mà cười một tiếng, nói.
- Đi.
Đầu Yêu Linh phụ thể kia tuy rằng nói một tháng sau sẽ gặp lại ở Lạc Thủy Thành, nhưng mà lời này cũng không thể tin tưởng được. Yêu tộc là kẻ nói chuyện không có giữa lời hứa hạng nhất, rất có thể đối phương cố ý nói ra thời gian rõ ràng là để làm cho hắn tê liệt. Sau đó đối phương có mới có hội tiến hành công kích Lạc Thủy Thành.
Hiện tại tuy rằng Tiểu hổ đạt tới Khí Tông đỉnh phong, hắn cũng đạt tới Binh Giáp cảnh sơ kỳ. Nhưng mà nếu như chính thức đối mặt với Yêu tộc trùng kích thì vẫn không có cách nào giữ được Lạc Thủy Thành, vì vậy kế hoạch hiện tại của hắn là nhanh chóng tăng lên thực ljwc.
Phùng Tiêu đã có loại kỳ ngộ này, đồng thời còn nguyện ý chia sẻ với hắn, như vậy đi càng sớm càng tốt.
Nhiếp Vân cũng không gọi Tiểu hổ, hiện tại nó đang nghỉ ngơi. Mà hắn thì đi theo sau lưng Phùng Tiêu, từ trong Nghị sự điện đi ra, nhanh chóng bay vút ra ngoài thành.
Nơi này cách Lạc Thủy Thành chỉ có hơn mười dặm, tới gần Lạc Thủy hạp cốc.
Mượn nhờ bóng đêm, hai người nhanh chóng đi ra ngoài thành.
Phùng Tiêu không hổ là thiên tài nổi danh trong Tứ đại gia tộc, một đường chạy như điên hơn mười dặm, mặt không đỏ, không thở gấp, giống như còn chưa chạm tới cực hạn của hắn.
Xuất thể cảnh đỉnh phong tuy rằng trong đám người trẻ tuổi được coi là cao thủ, nhưng mà từ thực lực mỗi tầng trong Khí hải cửu trọng thiên mà nói chỉ là nhập môn mà thôi. Loại tu luyện giả cấp bậc này hành tẩu mấy chục dặm nhất định sẽ chân khí khô kiệt. Phùng Tiêu có thể có sức chịu đựng như vậy đã nói rõ thực lực hắn đã được củng cố triệt để, mà không phải là Xuất Thể cảnh đỉnh phong phù phiếm.
- Ngay ở chỗ này.
Rất nhanh hai người đã đi tới một khe núi, Phùng Tiêu chỉ một ngón tay về phía trước.
Theo ngón tya hắn nhìn lại, chỉ thấy bên sườn nùi có một đống đất đá, bên trên có cây cối xanh um tươi tốt, căn bản không nhìn ra chỗ nào có sơn động.
Thấy Nhiếp Vân dường như có chút nghi hoặc, Phùng Tiêu cười nhạt một tiếng, nhảy hơn mấy lần rồi mới đi tới một mặt đá, sau đó chui xuống phía dưới, biến mất không còn tung tích.
Nhảy lên trên mặt đá theo sau, lúc này Nhiếp Vân mới nhìn rõ ở giữa đống đá có một lỗ rất nhỏ, bị cành là rậm rạp che kín, nếu như không nhảy lên căn bản không nhìn ra ddược.
Dựa theo cửa vào chui xuống, bên trong ngày càng rộng mở, quả nhiên là một sơn động có diện tích rất lớn.
Vốn lúc này là đêm tối, lại thêm trong động không có chút ánh sáng cho nên dù nhãn lực của Nhiếp Vân không tệ nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ như trước.
- Nếu như có Thiên Nhãn đan điền là tốt rồi. Bất kỳ nơi nào, cho dù là ngoài ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, Nhiếp Vân không khỏi lắc đầu.
Thiên nhãn đan điền và Nạp vật đan điền, Đan hỏa đan điền giống nhau, đều là loại thiên phú đặc thù. Người có được loại thiên phú này, hai mắt sáng ngời có thần, cho dù là ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ như ban ngày, thậm chí là thứ ở ngoài ngàn dặm, chỉ cần dõi mắt nhìn qua cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một hai.
Pháp quyết vô danh tuy rằng diễn sinh ra đan điền, có thể diễn hóa ra bất luận thuộc tính gì. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là Nhiếp Vân phải hiểu rõ thuộc tính của loại đan điền này như lòng bàn tay. Thiên Nhân đan điền kia mặc dù hắn từng nghe nói qua, thế nhưng lại chưa từng thấy qua, cho dù muốn diễn biến nó thì cũng không có khả năng.
Phừng.
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi lung tung thì Phùng Tiêu phía trước đã đốt bó đuốc trong tay.
Lúc tới, dường như hắn biết rõ nơi này tối đen cho nên đã sớm chuẩn bị thứ này.
Bó đuốc lập tức chiếu sáng sơn động. Mà theo ánh sáng nhìn một vòng, sắc mặt Nhiếp Vân lập tức trở nên ngưng trọng.
- Đây không phải là di tích mà cường giả lưu lại mà là nơi cao thủ Yêu tộc từng ở lại.
Sơn động này quả thực có vài phần khí tức cổ xưa, giống như là di tích cao thủ lưu lại. Nhưng mà Nhiếp Vân và người Yêu tộc chiến đấu không biết đã bao nhiêu trận, loại nơi mà đối phương ở lại hắn liếc mắt là vẫn có thể nhìn ra.
- Nơi cao thủ Yêu tộc ở lại? Không thể nào...
Phùng Tiêu giật mình nói.
- Đúng vậy, chẳng những là nơi mà cao thủ Yêu tộc ở lại, dường như còn là tế đàn. Chỉ là tế đàn ở nơi này làm gì chứ?
Nhiếp Vân đi về phía trước, hai mắt nhìn vào một chỗ nhô lên trên mặt đất, ở giữa.
Cái mô đất này nhìn như bình thường, người bình thường nhìn qua sẽ cho rằng là nó tự nhiên hình thành. Nhưng Nhiếp Vân lại biết rõ, đây là tế đàn mà yêu tộc dùng bí thuật đặc thù để hiến tế.
Không cần nghĩ, bên dưới cái mô đất này chôn vô số thi thể, cường giả Yêu tộc thông qua oán khí của nhân loại mà tu luyện, hiến tế.
- Nơi này cách Lạc Thủy Thành hơn mười dặm, hiến tế ở đây, chẳng lẽ là ... Tam Linh Huyền Thiên Diệt long hiến tế?
Trong lòng run lên, Nhiếp Vân thoáng cái nghĩ tới một loại bí pháp hiến tế của Yêu tộc.
Tam Linh Huyền Thiên diệt long ở trong Yêu tộc cũng không phải là bí pháp cao thâm gì, mà chỉ là một loại pháp thuật tầm thường, người ta làm phép tạo thành một tế đàn, để cho người sắp sửa nguyền rủa ở bên trong, đem máu tươi và thi thể tiến hành tế tự oán khí, chuyển dời lên thân người kia, khiến cho cuối cùng người nọ bị oán linh quấy nhiễu tới chết.
Nếu như hắn đoán không sai, ở hai bên khác của lcc cũng có một tế đàn như vậy. Người Yêu tộc thành lập tức này không biết muốn nguyền rủa ai?
- phủ thành chủ, nhất định là phủ thành chủ.
Nhiếp Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, thoáng cía kêu lớn.
Phủ thành chủ ở chính giữa Lạc Thủy Thành, nếu như thực sự là người Yêu tộc thi triển bí pháp hiến tế mà nói, nhất định là nhằm vào nó.
Thế nhưng... Phủ thành chủ hiện tại đã sớm nhân khẩu thưa thớt, thành chủ cũng chỉ có một nữ nhi, bố trí loại vật như vậy xuống thì có tác dụng gì cơ chứ?