- Hóa ra còn là bán bộ Kim Vân Khu Tu sư Lục phẩm a.
- Nhìn tuổi của hắn dường như chưa đủ hai mươi a, còn trẻ như vậy đã có thực lực như thế, quả thực là thần tượng của chúng ta!
- Họ Nhiếp, hẳn không phải là đệ tử đại gia tộc, không có đại gia tộc ủng hộ đã có thành tựu như thế, quả thực đáng giá để sùng bái...
- Có phải là đệ tử đại gia tộc hay không khó mà nói được. Tuy rằng đại gia tộc họ Nhiếp chưa từng nghe nói qua, nhưng mà cũng không có nghĩa là không có a...
Cường giả vô luận ở nơi nào cũng đều được sùng bái, đây là định lý, không thể xóa nhòa. Nhiếp Vân tuổi còn trẻ đã đạt tới cấp bậc Khu Tu sư Lục phẩm, hơn nữa còn được Chí Liễu đại nhân tôn kính như thế, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, trong lòng suy đoán lung tung thân phận của hắn.
Chỉ trong chốc lát, Nhiếp Vân đã được phỏng đoán là đệ tử đại gia tộc, mai danh ẩn tích tới đây khảo hạch, không muốn khiến cho người ta biết rõ...
Khi bọn hắn đang suy đoán lung tung thì Nhiếp Vân và Tiếu Đằng đạo nhân dưới sự dẫn dắt của Chí Liễu đã đi tới một trang viên hoàn cảnh ưu mỹ ngoài Khu tu tháp.
- Trận pháp thật là lợi hại...
Nhiếp Vân vừa mới tiến vào tiểu viện đã lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực.
Trận pháp trong trang viên này không ngờ lại không yếu hơn trận pháp ở chỗ Khu Tu tháp, lưng tựa vào Khu Tu tháp, bên cạnh còn có núi cao dựa vào, mượn nhờ xu thế nước chảy, quy hạch đại thế Thiên Địa vào bên trong. Vô luận là phòng ngự hay là lực lượng, đều đạt tới tình trạng làm cho người ta tán thưởng, tìm không ra được khuyết điểm.
Cho dù Nhiếp Vân có thiên phú Trận Pháp Sư cũng cảm giác không thể chê vào đâu được.
Không riêng gì trận pháp lợi hại, trong trang viên này linh khí tinh khiết vô cùng, Tiên Thiên linh khí tinh thuần, khiến cho người ta như hít vào một cái thì toàn thân cũng thư thái, không muốn rời đi.
- Bọn họ ở trong tiểu viện phía trước, chúng ta đi qua đi!
Thấy biểu lộ của Nhiếp Vân và Tiếu Đằng, Chí Liễu cười cười, hắn dẫn đầu đẩy cửa tiểu viện ra rồi đi vào.
- Người nào?
Vèo!
Ba người vừa mới tiến vào thì chợt nghe một tiếng quát lớn vang vọng. Một đạo quang mang màu vàng phá không mà đến, diễn hóa ra vô số sinh linh, sau đó còn có một thanh niên lăng không bay tới, người mặc cẩm y, đai lưng ngọc, trên người mang theo khí tức thiên hạ duy ngã độc tôn, cao không thể chạm.
- Hiên Viên công tử, là ta!
Chí Liễu đi về phía trước một bước, cười nói.
Oanh!
Quốc độ màu vàng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay thanh niên này.
- Hai người này là ai?
Hai tay thanh niên chắp ở sau lưng, thân thể thẳng tắp như một thanh thương, thân ở trên không trung lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Vân, Tiếu Đằng. Khẽ nhướng mày, vẻ mặt không vui.
- Hai vị này chính là Khu Tu sư Lục phẩm của Khu Tu Tháp, muốn cùng chúng ta đi di tích Hắc Long Thánh tôn.
Chí Liễu vội vàng nói.
- Khu Tu sư Lục phẩm? Chiêu bài rất lớn, tuy nhiên tu vi chân thật như thế nào đây? Nếu như quá kém, cản trở chúng ta, như vậy sẽ không tốt.
Hiên Viên công tử kia còn chưa dứt lời thì có một đạo thanh âm bất âm bất dương vang vọng, lập tức có một người vẻ mặt hơi xanh đi tới.
Thanh niên này thân thể gầy gò, thon dài, đầu cao hơn Nhiếp Vân một cái đầu, hai mắt một trắng một đen, hết sức quỷ dị.
- Tống Ngọc công tử nói đùa rồi. Có thể trở thành Khu Tu sư Lục phẩm tự nhiên có chỗ hơn người, hai người này đều là người thông qua khảo hạch nghiêm túc, tu vi cao thâm, tuyệt đối sẽ không cản trở.
Chí Liễu nói.
- Không là tốt rồi...
Hai mắt Tống Ngọc công tử nhìn vào Nhiếp Vân và Tiếu Đằng đạo nhân một vòng, sau đó dừng lại trước mặt Nhiếp Vân.
- Người này dường như chỉ có thực lực La Tiên cảnh a, không phải ngươi định nói cho ta biết tiểu tử La Tiên cảnh này cũng đi cùng với chúng ta đó chứ?
Đột nhiên thanh niên Tống Ngọc kia nhìn vào trên người Nhiếp Vân, khóe miệng nhếch lên.
- Sao vậy?
Sưu...
Hắn còn chưa có dứt lời thì trên không trung lại có động tĩnh, lại có một thanh niên lăng không đi tới.
Thanh niên này tuổi tác không sai biệt lắm với Hiên Viên công tử kia, cả người mang theo khí chất phong mang, khiến cho người khác nhìn vào lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức không thể chiến thắng. Dường như chỉ cần chiến đấu, tất cả chiêu số đều bị đối phương khống chế, làm cho trong lòng người ta run sợ, rung động.
Đệ tử Độc Cô gia tộc, Độc Cô Tiếu.
Người này cũng giống như Hiên Viên công tử Hiên Viên Triêu Tinh của Hiên Viên gia tộc, đều là thiên tài tuyệt thế.
- Sắp xuất phát rồi sao? Sao lại đi ra hết thế này...
Ngay sau đó không khí lại chấn động, một đạo thanh âm vũ mị vang lên, mùi thơm tràn vào trong mũi, một đạo thân ảnh yểu điệu chậm rãi từ trong chỗ sâu tiểu viện đi ra.
Thân ảnh này cũng không có khí thế cường đại, lại mang theo dung mạo xinh đẹp khiến cho người ta hít thở dồn dập. Vừa mới xuất hiện đã khiến cho ánh mắt mọi người tập trugn lại một chỗ, vạn chúng chú mục...
- Kim Tiên cảnh, không ngờ lại là cường giả Kim Tiên cảnh..
Trong lòng Nhiếp Vân cảnh giác.
Khó trách Chí Liễu nói thực lực đám người này không kém, đây đâu phải là không kém a. Quả thực là quá mạnh mẽ.
Mấy người này không ngờ lại là cấp bậc Kim Tiên.
Nhất là Độc Cô Tiếu, thực lực cao thâm tới cực điểm, rốt cuộc tu luyện công pháp gì, tu vi cụ thể đạt tới đâu, hắn căn bản không nhìn ra được.
- Ồ. Không có gì, Chí Liễu đại nhân vừa tìm tới hai trợ thủ, muốn đi cùng chúng ta. Chỉ là ta cảm thấy thực lực một người trong đó có chút yếu a.
Đối mặt với câu hỏi của Độc Cô Tiếu, TỐng Ngọc không dám không trả lời.
- La Tiên cảnh hậu kỳ? Quả thực có chút yếu.
Độc Cô Tiếu nhìn vào trên người Nhiếp Vân, lập tức khoát tay nói.
- Tu vi thấp không coi vào đâu, chỉ cần có sức chiến đấu đầy đủ là được. Ta tin Chí Liễu đại nhân không phải là người dùng tu vi để dàn xếp, có lẽ có bản lĩnh thực sự.
- Được.
Thấy Độc Cô Tiếu nói như vậy, Tống Ngọc không dám nhiều lời, hắn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái, khóe miệng cười nhẹ.
Nữ tử quyến rũ xuất hiện cuối cùng cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn qua hắn, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Có bản lĩnh hay không không thể nói miệng là được. Lần này chúng tta đi di tích Hắc Long Thánh Tông, không phải là đi chơi. Nếu như mang kẻ ăn bám theo, một khi không cẩn thận rất có thể toàn quân bị diệt.
- Nhìn tuổi của hắn dường như chưa đủ hai mươi a, còn trẻ như vậy đã có thực lực như thế, quả thực là thần tượng của chúng ta!
- Họ Nhiếp, hẳn không phải là đệ tử đại gia tộc, không có đại gia tộc ủng hộ đã có thành tựu như thế, quả thực đáng giá để sùng bái...
- Có phải là đệ tử đại gia tộc hay không khó mà nói được. Tuy rằng đại gia tộc họ Nhiếp chưa từng nghe nói qua, nhưng mà cũng không có nghĩa là không có a...
Cường giả vô luận ở nơi nào cũng đều được sùng bái, đây là định lý, không thể xóa nhòa. Nhiếp Vân tuổi còn trẻ đã đạt tới cấp bậc Khu Tu sư Lục phẩm, hơn nữa còn được Chí Liễu đại nhân tôn kính như thế, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, trong lòng suy đoán lung tung thân phận của hắn.
Chỉ trong chốc lát, Nhiếp Vân đã được phỏng đoán là đệ tử đại gia tộc, mai danh ẩn tích tới đây khảo hạch, không muốn khiến cho người ta biết rõ...
Khi bọn hắn đang suy đoán lung tung thì Nhiếp Vân và Tiếu Đằng đạo nhân dưới sự dẫn dắt của Chí Liễu đã đi tới một trang viên hoàn cảnh ưu mỹ ngoài Khu tu tháp.
- Trận pháp thật là lợi hại...
Nhiếp Vân vừa mới tiến vào tiểu viện đã lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực.
Trận pháp trong trang viên này không ngờ lại không yếu hơn trận pháp ở chỗ Khu Tu tháp, lưng tựa vào Khu Tu tháp, bên cạnh còn có núi cao dựa vào, mượn nhờ xu thế nước chảy, quy hạch đại thế Thiên Địa vào bên trong. Vô luận là phòng ngự hay là lực lượng, đều đạt tới tình trạng làm cho người ta tán thưởng, tìm không ra được khuyết điểm.
Cho dù Nhiếp Vân có thiên phú Trận Pháp Sư cũng cảm giác không thể chê vào đâu được.
Không riêng gì trận pháp lợi hại, trong trang viên này linh khí tinh khiết vô cùng, Tiên Thiên linh khí tinh thuần, khiến cho người ta như hít vào một cái thì toàn thân cũng thư thái, không muốn rời đi.
- Bọn họ ở trong tiểu viện phía trước, chúng ta đi qua đi!
Thấy biểu lộ của Nhiếp Vân và Tiếu Đằng, Chí Liễu cười cười, hắn dẫn đầu đẩy cửa tiểu viện ra rồi đi vào.
- Người nào?
Vèo!
Ba người vừa mới tiến vào thì chợt nghe một tiếng quát lớn vang vọng. Một đạo quang mang màu vàng phá không mà đến, diễn hóa ra vô số sinh linh, sau đó còn có một thanh niên lăng không bay tới, người mặc cẩm y, đai lưng ngọc, trên người mang theo khí tức thiên hạ duy ngã độc tôn, cao không thể chạm.
- Hiên Viên công tử, là ta!
Chí Liễu đi về phía trước một bước, cười nói.
Oanh!
Quốc độ màu vàng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay thanh niên này.
- Hai người này là ai?
Hai tay thanh niên chắp ở sau lưng, thân thể thẳng tắp như một thanh thương, thân ở trên không trung lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Vân, Tiếu Đằng. Khẽ nhướng mày, vẻ mặt không vui.
- Hai vị này chính là Khu Tu sư Lục phẩm của Khu Tu Tháp, muốn cùng chúng ta đi di tích Hắc Long Thánh tôn.
Chí Liễu vội vàng nói.
- Khu Tu sư Lục phẩm? Chiêu bài rất lớn, tuy nhiên tu vi chân thật như thế nào đây? Nếu như quá kém, cản trở chúng ta, như vậy sẽ không tốt.
Hiên Viên công tử kia còn chưa dứt lời thì có một đạo thanh âm bất âm bất dương vang vọng, lập tức có một người vẻ mặt hơi xanh đi tới.
Thanh niên này thân thể gầy gò, thon dài, đầu cao hơn Nhiếp Vân một cái đầu, hai mắt một trắng một đen, hết sức quỷ dị.
- Tống Ngọc công tử nói đùa rồi. Có thể trở thành Khu Tu sư Lục phẩm tự nhiên có chỗ hơn người, hai người này đều là người thông qua khảo hạch nghiêm túc, tu vi cao thâm, tuyệt đối sẽ không cản trở.
Chí Liễu nói.
- Không là tốt rồi...
Hai mắt Tống Ngọc công tử nhìn vào Nhiếp Vân và Tiếu Đằng đạo nhân một vòng, sau đó dừng lại trước mặt Nhiếp Vân.
- Người này dường như chỉ có thực lực La Tiên cảnh a, không phải ngươi định nói cho ta biết tiểu tử La Tiên cảnh này cũng đi cùng với chúng ta đó chứ?
Đột nhiên thanh niên Tống Ngọc kia nhìn vào trên người Nhiếp Vân, khóe miệng nhếch lên.
- Sao vậy?
Sưu...
Hắn còn chưa có dứt lời thì trên không trung lại có động tĩnh, lại có một thanh niên lăng không đi tới.
Thanh niên này tuổi tác không sai biệt lắm với Hiên Viên công tử kia, cả người mang theo khí chất phong mang, khiến cho người khác nhìn vào lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức không thể chiến thắng. Dường như chỉ cần chiến đấu, tất cả chiêu số đều bị đối phương khống chế, làm cho trong lòng người ta run sợ, rung động.
Đệ tử Độc Cô gia tộc, Độc Cô Tiếu.
Người này cũng giống như Hiên Viên công tử Hiên Viên Triêu Tinh của Hiên Viên gia tộc, đều là thiên tài tuyệt thế.
- Sắp xuất phát rồi sao? Sao lại đi ra hết thế này...
Ngay sau đó không khí lại chấn động, một đạo thanh âm vũ mị vang lên, mùi thơm tràn vào trong mũi, một đạo thân ảnh yểu điệu chậm rãi từ trong chỗ sâu tiểu viện đi ra.
Thân ảnh này cũng không có khí thế cường đại, lại mang theo dung mạo xinh đẹp khiến cho người ta hít thở dồn dập. Vừa mới xuất hiện đã khiến cho ánh mắt mọi người tập trugn lại một chỗ, vạn chúng chú mục...
- Kim Tiên cảnh, không ngờ lại là cường giả Kim Tiên cảnh..
Trong lòng Nhiếp Vân cảnh giác.
Khó trách Chí Liễu nói thực lực đám người này không kém, đây đâu phải là không kém a. Quả thực là quá mạnh mẽ.
Mấy người này không ngờ lại là cấp bậc Kim Tiên.
Nhất là Độc Cô Tiếu, thực lực cao thâm tới cực điểm, rốt cuộc tu luyện công pháp gì, tu vi cụ thể đạt tới đâu, hắn căn bản không nhìn ra được.
- Ồ. Không có gì, Chí Liễu đại nhân vừa tìm tới hai trợ thủ, muốn đi cùng chúng ta. Chỉ là ta cảm thấy thực lực một người trong đó có chút yếu a.
Đối mặt với câu hỏi của Độc Cô Tiếu, TỐng Ngọc không dám không trả lời.
- La Tiên cảnh hậu kỳ? Quả thực có chút yếu.
Độc Cô Tiếu nhìn vào trên người Nhiếp Vân, lập tức khoát tay nói.
- Tu vi thấp không coi vào đâu, chỉ cần có sức chiến đấu đầy đủ là được. Ta tin Chí Liễu đại nhân không phải là người dùng tu vi để dàn xếp, có lẽ có bản lĩnh thực sự.
- Được.
Thấy Độc Cô Tiếu nói như vậy, Tống Ngọc không dám nhiều lời, hắn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái, khóe miệng cười nhẹ.
Nữ tử quyến rũ xuất hiện cuối cùng cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn qua hắn, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Có bản lĩnh hay không không thể nói miệng là được. Lần này chúng tta đi di tích Hắc Long Thánh Tông, không phải là đi chơi. Nếu như mang kẻ ăn bám theo, một khi không cẩn thận rất có thể toàn quân bị diệt.