Bây giờ đã rất rõ ràng, hai người kia đều có thời gian và cơ hội đánh tráo. Nói cách khác, khả năng đổi thành giả cũng tương đối lớn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán. Rốt cuộc tình huống thế nào, trước khi không có vạch trần mê hoặc, cho dù là ai cũng không nói rõ ràng được.
- Cẩn thận tìm kiếm một chút, nhìn một chút xem có lại dấu vết gì hay không!
Nhiếp Vân dặn dò một câu:
- Bất kỳ người nào cũng không nên rời khỏi tầm mắt của người khác.
Nếu như hai người kia là giả, bị người đánh tráo, như vậy Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều thật đã đi nơi nào? Bằng vào thực lực của bọn họ, cho dù muốn bắt đi, chỉ sợ cũng không phải trong lúc nhất thời là có thể hoàn thành. Nhất định sẽ xuất hiện chiến đấu, mà chỉ cần có chiến đấu thì sẽ có dấu vết!
- Được !
Mọi người cũng nghĩ đến điểm này cho nên đồng thời gật đầu, mỗi người đều từ từ dò xét chung quanh.
Lần này bọn họ nghe theo phân phó Nhiếp Vân, mỗi một người đều nối đuôi nhau, mỗi người đều ở trong tầm mắt của đối phương, dường như sợ xảy ra vấn đề nào đó.
Ước chừng lục soát được hơn mười phút, mọi người lần nữa tụ tập lại.
- Ta không phát hiện ra được cái gì.
- Ta cũng vậy!
- Một chút dấu vết chiến đấu cũng không có. . .
Mọi người đồng thời lắc đầu.
- Chẳng lẽ suy đoán của ta sai? Đây là. . . Tiêu Diêu Tiên thật?
Thấy mọi người không có phát hiện ra được dấu vết chiến đấu lưu lại, trong lòng Nhiếp Vân trở nên lạnh lẽo.
Nếu như Tiêu Diêu Tiên thật đã bị người ta đánh tráo. Nhất định sẽ có dấu vết chiến đấu để lại. Thế nhưng lúc này lại không có gì cả. . . Chẳng lẽ, người chết mớ vừa rồi, chính là bản thân Tiêu Diêu Tiên?
- Vạn Pháp Chúa Tể, ngươi dẫn đường đi. Đi tới thôn trang mà ngươi không nhìn thấy Phù Ám Triều!
Nơi này không tìm được dấu vết, Nhiếp Vân cũng chỉ có thể kỳ vọng vào thôn trang mà Vạn Pháp Chúa Tể nói.
Nếu như chỗ kia có dấu vết chiến đấu, như vậy rất có thể Phù Ám Triều vừa rồi là giả.
Bây giờ không nhìn ra tình huống khác, chỉ có thể thông qua những dấu vết này để tìm chân tướng mọi chuyện mà thôi.
Vạn Pháp Chúa Tể dẫn đường, mọi người một đường đi về phía trước, rất nhanh đã đi tới thôn trang kia.
Giống như những thôn trang khác vậy, thôn dân bên trong đều đã tử vong, không có nửa điểm sinh cơ nào.
- Ta và Phù Ám Triều tách ra ở chỗ này. Hắn đi bên kia, ta đi bên này. . .
Vạn Pháp Chúa Tể chỉ về một phía.
Nhiếp Vân nhìn qua. Hướng mà đối phương chỉ chẳng qua chỉ là một bộ phận của thôn trang này mà thôi. Ở đó có không ít tử thi đang nằm, có chút khác biệt với những nơi khác, cho dù là hắn, đi tới nơi này cũng sẽ phải dừng lại quan sát.
- Mọi người đi dạo chung quanh, nhìn một chút xem có dấu vết gì để lại hay không.
Nhìn những thi thể này một hồi, cũng không có tìm ra được đầu mối nào rõ ràng, Nhiếp Vân mở miệng phân phó một câu.
Mọi người lại giống như vừa rồi. Mỗi người đều không thoát khỏi tầm mắt của đối phương, đi quanh thôn trang một vòng. Tất cả mọi nơi đều bị kiểm tra một lần, không bỏ sót bất kỳ nơi nào.
- Ta không có phát hiện ra được dấu vết!
- Ta cũng vậy, không có gì cả!
- Xem ra suy đoán của chúng ta không đúng, bọn họ hẳn không phải đã bị người ta đánh tráo, mà là thực sự đã biến thành như vậy. . .
Chỉ trong chốc lát, mọi người lần nữa trở lại, cả đám lại lắc đầu.
Chỗ này bọn họ cũng đã kiểm tra cặn kẽ một lần, cũng không có bất kỳ dấu vết chiến đấu nào. Như vậy cũng đã nói rõ, cũng không phải Phù Ám Triều bị người ta bắt đi hoặc là đánh chết.
Một Tiêu Diêu Tiên không có để lại dấu vết thì có thể là đối phương quá mạnh mẽ cho nên không thể tìm được cái gì. Thế nhưng nếu hai người đều như vậy thì khó mà nói được.
Xem ra. . . Phù Ám Triều mới vừa rồi đánh lén Nhiếp Vân rất có thể là thật, hai người bọn họ chẳng những phản bội mà hơn nữa cũng đều đã chết hết. . .
- Không đúng a. . .
Hai hàng lông mày của Nhiếp Vân càng ngày nhíu càng chặt.
Từ đầu đến cuối hắn cảm thấy có chỗ nào đó có cái gì đó không đúng. Thế nhưng hắn lại không nhớ nổi.
Hắn vẫn có quan điểm trước đó, không tin hai người Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên sẽ đánh lén đánh chết mình!
- Đúng rồi. . . Khi Tú Linh đại đế không nhìn thấy Tiêu Diêu Tiên thì đang cẩn thận quan sát những tượng đá kia. Khi Vạn Pháp Chúa Tể mất đi liên lạc với Phù Ám Triều cũng đang quan sát những tử thi này.
Suy nghĩ như điện xẹt, linh quang trong đầu Nhiếp Vân chợt lóe lên.
- Tượng đá, những tử thi này. . . Rất quan trọng, vượt xa những vật khác. Cho nên lúc đó Tiêu Diêu Tiên và Phù Ám Triều xoay người rời đi. Chẳng lẽ bọn hắn đã phát hiện ra chuyện quan trọng hơn?
Tượng đá và nhiều thi thể như vậy. Nếu như Nhiếp Vân ở nơi này thì nhất định hắn sẽ quan sát những thứ này trước, mà Tiêu Diêu Tiên và Phù Ám Triều lại không chút do dự rời đi. Điều này nói rõ vấn đề là gì?
Nhất định là có chuyện quan trọng hơn!
Cụ thể là chuyện gì, ở hiện trường không có để lại bất cứ dấu vết gì. Cho nên cho dù hắn thông minh tuyệt đỉnh thì cũng không suy đoán ra được.
- Chủ nhân, ngươi nghĩ tới điều gì vậy?
Thấy hắn luôn trầm tư, tất cả mọi người đều không dám quấy rầy, một lát sau, Đoạn Diệc mới không nhịn được hỏi.
- Không có gì!
Nhiếp Vân cũng không đem suy đoán của mình nói ra mà cổ tay run lên, một bóng người đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đan Thần Chúa Tể!
Người này khi mọi người nhìn thấy thôn trang đã bị Nhiếp Vân thu vào trong Nạp Vật thế giới. Lúc này mọi người gặp phải nhiều chuyện cổ quái như vậy, chỉ có thể lần nữa thả hắn ra. Để xem có thể tìm kiếm được phát hiện gì mới hay không.
- Những thôn trang nối tiếp thôn trang khác, sao ngươi lại rời khỏi được nơi này?
Nhiếp Vân hỏi.
Thôn trang ở đây quả thực quá nhiều, thôn trang này nối tiếp thôn trang kia. Khắp nơi đều là người chết, nếu tìm tiếp như vậy nhất định cái gì cũng không tìm được. Nếu muốn phá cuộc rời đi, đầu tiên phải rời đi khỏi những thôn trang này trước.
- Quả thực ta không nhớ rõ. . .
Vẻ mặt Đan Thần Chúa Tể như đưa đám.
Chuyện của nơi này, hắn đã quên mất không sai biệt lắm, cụ thể là chuyện gì, quả thực thật lòng không nhớ.
- Ngươi đã không nhớ, như vậy giữ lại cũng vô ích, bây giờ ta sẽ giết ngươi.
Nhiếp Vân nhướng mày, bàn tay đánh ra một chưởng.