Đưa cho người nào thì đồng nghĩa với việc người đó có thể trở thành Chúa Tể, loại chuyện này không phải tầm thường.
- Ừ ? Đúng rồi, Thiên Tâm Đằng có thể luyện hóa vật này hay không? Không biết có thể thuận lợi đột phá cấp bậc Chúa Tể hay không?
Trong lòng hiện lên một đạo linh quang, Nhiếp Vân sửng sốt một chút.
Thiên Tâm Đằng thân là sinh mạng đặc thù thượng cổ, nhất định cũng có thể trở thành Chúa Tể, nếu như đem vật này cho nó luyện hóa, liệu nó cũng cũng có thể biến thành Chúa Tể hay không?
Nghĩ tới là làm, tinh thần khẽ động một cái, Thiên Tâm Đằng đã xuất hiện ở bên cạnh hắn. Ngón tay khẽ điểm một cái, Ngụy bản nguyên đại đạo trong lòng bàn tay đã chui vào trong thân thể của Thiên Tâm đằng.
Ầm Ầm.
Ngụy bản nguyên vừa tiến vào trong thân thể, Thiên Tâm Đằng lập tức xảy ra biến hóa cực lớn. Mỗi một cái dây leo cũng trở nên cứng rắn giống như thần binh Chúa Tể vậy, lực lượng mười phần.
- Chủ nhân!
Một lát sau, một đạo ý niệm truyền vào trong đầu hắn.
Sau khi luyện hóa Ngụy bản nguyên đại đạo, ý chí vốn không tính là đặc biệt rõ ràng của Thiên Tâm Đằng rốt cuộc đã ngưng tụ, biến thành thân thể có thể suy tính độc lập.
Thành công tấn cấp Chúa Tể!
- Được!
Cảm nhận biến hóa của Thiên Tâm Đằng, Nhiếp Vân mừng rỡ như điên.
Thiên Tâm Đằng thành công tấn cấp Chúa Tể. Như vậy cộng thêm tuyệt chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh, tương đương với bốn vị cường giả Chúa Tể. Cho dù những người khác có mưu đồ gây rối như vậy hắn cũng không cần lo lắng.
Xử lý xong Kiền Huyết lão tổ và Thiên Tâm Đằng, ý thức của Nhiếp Vân lần nữa trở về bổn tôn, cổ tay khẽ lật một cái, Hỗn Độn tĩnh tâm bình bị thu vào nạp vật thế giới. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phù Hư Chúa Tể và Ma Thiên lão tổ.
- Trốn!
Phù Hư Chúa Tể và Ma Thiên lão tổ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều sửng sốt một chút, không có dừng lại chút nào mà lập tức xoay người bỏ chạy.
Có thể trở thành Chúa Tể đều là hạng người khôn khéo, nhìn thấy Nhiếp Vân lấy đi tĩnh tâm bình đã giải thích rõ ràng. Đối phương đã hoàn toàn nắm Kiền Huyết lão tổ trong tay, thậm chí còn đã đánh chết đối phương. Có thể giết chết đối phương, như vậy nếu như hai người bọn hắn không trốn đi, chẳng lẽ còn chờ bị bắt hay sao?
Thù oán đã kết, chạy trốn mới là chính đạo, nếu không chọc cho đối phương nổi giận. Nhất định bọn họ cũng sẽ rơi vào vết xe đổ của Kiền Huyết lão tổ.
- Hai người này. . .
Vừa mới phục hồi tinh thần lại thì đã thấy hai người này mất đi tung tích, Nhiếp Vân sửng sốt một chút, có cảm giác như phát mộng.
Đường đường là Chúa Tể mà cứ như vậy chạy trốn, ngay cả một cái rắm thí cũng không dám lưu lại. Thậm chí ngay cả lời ngoan độc cũng không dám để lại một câu, như vậy cũng không khỏi quá mất mặt đi a!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng hắn cũng đồng thời cảm thấy bội phục vì sự quả quyết của hai người. Nếu như bọn họ không đi, nhất định hắn sẽ xuất thủ, đến lúc đó trong hai người này nhất định sẽ giống như Kiền Huyết lão tổ vậy, bị hắn đánh chết!
Có thể trong thời gian ngắn như vậy dãd phân rõ hơn thua, lại xoay người chạy trốn, không tiếc tổn hại mặt mũi, hai người này cũng thật là độc ác.
Cũng đúng, người có thể trở thành cường giả Chúa Tể, không chỉ có cao cao tại thượng, phong quang vô hạn. Mà bọn họ cũng giống như mọi người, cũng từng trải qua vô số nguy hiểm không biết tên. Chính vì vậy mới có thể nhạy cảm với nguy hiểm, biết chuyện gì có thể làm, biết chuyện gì không thể làm.
Thời khắc mà Nhiếp Vân bắt Kiền Huyết lão tổ đi thì bọn họ đã biết người thiếu niên trước mắt này không thể nào đối phó. Khi nhìn hắn lại lấy đi tĩnh tâm bình, như vậy đã nói rõ đối phương đã hoàn toàn khống chế cục diện, người như vậy, không phải là người mà bọn hắn có thể chống lại nữa.
Thấy đám người Phù Hư Chúa Tể chạy trốn. Nhiếp Vân biết chắc bản thân không đuổi kịp cho nên cũng sẽ không đuổi theo.
Thực lực của hắn bây giờ vẫn là cấp bậc Chúa Tể. Bằng vào Hỗn Độn tĩnh tâm bình và nạp vật thế giới có thể đánh chết Chúa Tể khác. Thế nhưng phương diện tốc độ lại không có gì khác nhau so với những Chúa Tể khác. Một khi đối phương chạy trốn, cho dù hắn thi triển toàn bộ thủ đoạn cũng không có cách nào đuổi theo được.
- Chiếc cổ thuyền của Kiền Huyết hoàng triều kia đã đi đâu rồi?
Không đuổi theo đám người Phù Hư Chúa Tể, Nhiếp Vân nhìn sang chung quanh, nhìn một cái trong lòng không khỏi giật mình. Bởi vì chiếc cổ thuyền kia của Kiền Huyết hoàng triều chẳng biết từ lúc nào cũng đã biến mất!
Có lẽ Kiền Huyết hoàng đế thấy lão tổ bị bắt đi, ban thân cũng biết không tốt cho nên đã xoay người chạy trốn.
Không hổ là hoàng đế một đế quốc, ánh mắt quả thực quá lợi hại, nếu như bọn chúng không chạy trốn trước, như vậy lúc này tất sẽ bị Nhiếp Vân bắt lại, trực tiếp đánh chết.
Bất quá, hòa thượng trốn được miếu lại không trốn thoát. Trừ phi bọn họ không muốn cơ nghiệp Kiền Huyết hoàng triều này, nếu không, chỉ cần trở lại Tà Nguyệt Chí Tôn vực, muốn bắt lại vô cùng đơn giản.
- Nhiếp Vân Chúa Tể giết chết Kiền Huyết lão tổ?
- Chúa Tể không phải là không thể đánh chết Chúa Tể hay sao? Cho nên bình thường cũng chỉ là vây khốn a.
- Bắt đi một vị, lại hù dọa hai vị, vị Nhiếp Vân đại nhân này quả thực là lợi hại a. . .
- Đây mới là cường giả! Thần tượng của ta!
- Mau đem tin tức này truyền về cho gia tộc. Nhiếp Vân và Quy Khư Hải đều là người không thể đụng chạm vào. . .
Đám người đang xem cuộc chiến chung quanh nhìn thấy vừa mới giao chiến không lâu thì Nhiếp Vân đã bắt đi một vị, hù dọa hai vị, chuyện này khiến hco toàn bộ toàn bộ mọi người trở nên điên cuồng.
Chúa Tể chính là truyền thuyết, cao cao tại thượng, cơ hồ không ai có thể làm tổn thương tới. Thế nhưng Nhiếp Vân này lại đánh vỡ loại cách cục này. Không cần phải suy nghĩ, tất sẽ dẫn Tam giới oanh động, thế nhân khiếp sợ không thôi.
Trong nháy mắt này địa vị của Nhiếp Vân đã vọt qua phía trên Chúa Tể, trở thành người chí cường hoàn toàn xứng trong tam giới!
- Đáng tiếc a, cường giả loại này, chúng ta lại không thể giao hảo, quả thực là có mắt không tròng a.
Đám người Vĩnh Dạ hoàng đế mang theo thấy Vân Đồng mà bọn họ không coi trọng lại đại triển thần uy, thậm chí còn đánh chết cường giả Chúa Tể. Mọi người trố mắt nhìn nhau, hối hận không thôi.
Ngày hôm qua không muốn nói chuyện với người này, cảm thấy thực lực của hắn quá yếu không đáng để kết giao. Thế nhưng hôm nay thấy một màn như vậy bọn hắn mới biết tầm mình của mình hạn hẹp tới dường nào!