Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, lúc này hắn mới nhìn thấy vị Uyển nhi tiểu thư này sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt như là lưỡi đao nhìn về phía hắn.

Là một nữ tử, vô luận tùy tiện như thế nào đi nữa. Một khi bị tập kích ngực nhất định cũng sẽ mất hứng.

- Nhiếp Vân huynh đệ, tối hôm nay là Câu Hỏa tiết của bộ lạc chúng ta, không biết ngươi có hứng thú tham gia hay không.

Trong khi Nhiếp Vân đang không biết nên làm sao thì bên ngoài cửa vang lên thanh âm của Quán Lăng.

- Ta...

Nhìn Uyển nhi tiểu thư trước mắt một cái, Nhiếp Vân có chút quấn quít, không biết nên xử lý đối puhowng như thế nào.

- Đừng nói ta ở chỗ này...

Thấy vẻ mặt của hắn, dường như Uyển nhi sợ hắn nói ra cái gì cho nên vội vàng thấp giọng nói, trên mặt mang theo vẻ cầu khẩn.

Cũng khó trách nàng sợ hãi như vậy, là cháu gái duy nhất của tộc trưởng. Mặc dù bình thường nàng tùy tiện, thế nhưng trên thực tế cũng là một đóa hoa xinh đẹp nhất trong bộ lạc. Chưa bao giờ từng có chuyện gì với người khác, vạn nhất bị tộc nhân phát hiện ra chuyện này, hơn nữa nửa đêm xuất hiện ở trong phòng của một nam nhân xa lạ... Chuyện này dù thế nào cũng không nói qua được.

- Ách...

Nhiếp Vân cũng không ngốc, hắn cũng lập tức hiểu ý của đối phương, hắn đồng thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đối phương đã nói như vậy cũng đã nói lên nàng tới nơi này cũng không phải là do đám ngườiQuán Lăng, tộc trưởng bày mưu đặt kế. Nếu đã như vậy, chuyện đột nhiên xuất hiện Quán Lăng, có lẽ chính là trùng hợp.

Mặc dù hắn mới quen biết người của Thanh Sơn Bộ này không lâu, thế nhưng đối phương nhiệt tình vô cùng. Vô luận như thế nào cũng sẽ không phái người xuất thủ đối phó với hắn.

- Ta thu thập một chút rồi sẽ đi qua...

Biết được những chuyện này, Nhiếp Vân cũng không nói thêm nữa mà kêu vọng ra ngoài một câu.

- Được rồi, ngươi tới khe núi lúc trước, nhanh tới một chút a, nếu chậm sẽ không kịp xem chuyện đặc sắc a.



Quán Lăng cười một tiếng, ngay sau đó đã nghe được tiếng bước chân càng ngày càng xa, cho mãi đến khi biến mất.

Sau khi xác định quả thật đối phương đã đi xa, Nhiếp Vân nhìn về phía nữ tử trước mắt.

- Ngươi khuya khoắt tới đây... Ngươi định làm gì?

Mặc dù không muốn xảy ra chuyện không vui với Thanh Sơn Bộ này. Thế nhưng nếu như quả thực đối phương có mưu đồ gây rối, muốn mưu hại huynh đệ hai người bọn họ. Như vậy chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

- Ta...

Uyển nhi vốn đã không biết nên giải thích thế nào, kết quả nhìn thấy ánh mắt của đối phương giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào mình. Trong lòng không nhịn được sinh ra vẻ bối rối, nàng nói:

- Ta nghe gia gia nói người của tiểu thế giới rất lợi hại, cho nên muốn đi thử một chút...

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Nhiếp Vân cười khổ không thôi.

Làm cho hắn một mực cảnh giác, hoài nghi nọ hoài nghi kia, kết quả... Cuối cùng chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Chẳng qua đối phương chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi, cho nên mới muốn đi thử thực lực một chút... Không nghĩ tới còn chưa có tiến vào trong phòng hắn thì đã bị hắn bắt được.

Nhiếp Vân không có hoài nghi lời nói của nàng. Mới vừa rồi hắn đã cố ý đem khí tức trên người thả ra ngoài, mang theo sát khí nồng đậm. Thực lực của đối phương như vậy căn bản sẽ không chịu nổi, nếu như lúc này mà còn có thể nói dối được như vậy, không thể nào ngay cả Chúa Tể cũng không có đạt tới như lúc này được.

- Ta nghe nói người của tiểu thế giới tới đây đều có thiên phú và năng lực cực cao. Đế Huyền đại nhân dường như cũng chính là người từ trong tiểu thế giới đi ra ngoài... Ta muốn nhìn một chút xem, rốt cuộc các ngươi có lợi hại như trong truyền thuyết hay không, cho nên... Ta mới gạt những người khác rồi mới tới đây...

Dường như sợ hắn không tin, Uyển nhi lại vội vàng nói.

Đối phương còn chưa có lẻn vào đã bị mình phát hiện và chế ngự, nếu như tiếp tục xoắn xuýt thì cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa Nhiếp Vân cũng đã nhìn kỹ, chẳng qua đối phương chỉ là tò mò nhất thời, không nghĩ tới hậu quả mà thôi. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái, không truy cứu chuyện này nữa mà nói sang chuyện khác:

- Mới vừa rồi Quán Lăng nói Câu Hỏa tiết là có ý gì?



- Có lửa thì mới có thể sinh tồn, Câu Hỏa tiết là ngày lễ một lần hàng năm của Thanh Sơn Bộ chúng ta. Trong ngày này, mọi người trong bộ lạc sẽ vây quanh đống lửa ngồi chung một chỗ, ca hát, khiêu vũ, uống rượu say sưa trắng đêm.

Uyên Nhi nói.

- Ồ?

Nhiếp Vân không nghĩ tới lại còn có loại ngày lễ như này, hắn khẽ mỉm cười một tiếng.

Nếu đổi lại là trước kia, chắc chắn vsẽ không đi, bất quá bản thân vừa mới tới đây, cần phải hiểu thêm quy tắctrong thế giới này, tham gia loại tụ hội này, có lẽ có thể càng làm cho hắn hiểu hơn về những người sinh trưởng ở trong thế giới này.

- Ngươi đi đi!

Sau khi đã hỏi rõ mọi chuyện, cũng không nói thêm gì nữa, Nhiếp Vân lại khoát tay một cái.

Nếu đối phương đã không có ác ý gì. Nếu đã không thể chém giết, để nàng ở nơi này cũng rất phiền toái. Còn không bằng trực tiếp để cho nàng ta rời đi thì hơn.

- Đa tạ...


Không nghĩ tới nhanh như vậy đã được đối phương thả đi, Uyển nhi sửng sốt một chút. Ngay sau đó khẽ cắn môi, gật đầu một cái. Thân thể búng một cái đã nhảy ra khỏi tường thấp, biến mất ở trong màn đêm.


Quả thực nàng nghe gia gia thổi phồng người phi thăng không tầm thường, cho nên mới muốn tới xem một chút. Chẳng qua cho dù nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mới vừa tới bên ngoài thì đã bị đối phương chế ngự.


Mãi đến lúc này nàng mới hiểu ra được, so với những người này, cảm giác về sự ưu việt trước đó của nàng quả thực không là gì!


- Có thể đứng trên đỉnh trong tiểu thế giới, có ai mà không trải qua vô số trận chiến, cửu tử nhất sinh cơ chứ? Một bộ lạc chỉ ở trong núi rừng, chỉ biết săn thú, làm sao có thể so sánh được với chúng ta?


Thấy Uyển nhi rời đi, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu, cũng không để ý tới nàng nữa.


Tộc trưởng nói không sai, người phi thăng mặc dù hoàn cảnh ra đời kém hơn người chính tông ở Hoàn Vũ thế giới này, thế nhưng tiềm lực so với bọn hắn còn lớn hơn rất nhiều!


Người có thể từ bên trong các thế giới đi ra, đi tới đỉnh phong , có ai mà không phải là người có tâm trí thâm sâu như biển, là lão quái vật cơ chứ? Loại người như vậy cho dù trong thời gian ngắn tu vi thấp kém. Thế nhưng nương theo thời gian trôi qua cũng sẽ càng ngày càng mạnh, vượt xa những đóa hoa mọc trong phòng ấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK