Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có lẽ có biện pháp trung hoà, nếu có thể luyện hóa thiên địa lục đạo, lại không tổn thương Lăng Nguyệt!

Nhiếp Vân trầm tư.

Kỳ thật hắn suy nghĩ chuyện này ngay từ đầu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cẩn thận nhớ lại cũng không phải không có khả năng!

Chỉ cần tìm được phương pháp luyện hóa thiên địa lục đạo, lại bảo chứng Đạm Thai Lăng Nguyệt an toàn là được.

Phương pháp này nói nghe thì đơn giản, làm khẳng định không dễ dàng như vậy!

Xoa mi tâm, thức hải của hắn suy nghĩ và nóng như thiêu đốt.

Hắn đi dạo qua thư khố trong Quy Khư Hải, đọc qua không ít sách vở, trong đó cũng có một ít phương pháp luyện hóa tiểu thế giới như thế nào, tuy trên cơ bản đều là hủy diệt Thiên Đạo của tiểu thế giới, dùng phương pháp luyện khí dùng ý chí bản thân thay thế.

Loại phương pháp này khẳng định không được, một khi làm như vậy, về sau cho dù có phương pháp cứu Lăng Nguyệt cũng không thể cứu nàng.

- Các ngươi ai biết biện pháp luyện hóa tiểu thế giới nhưng không tổn thương Thiên Đạo của tiểu thế giới hay không?

Thiên phú thiên cơ sư suy diễn rất lâu, cũng không tính ra cái gì, Nhiếp Vân triệu tập đám người Thanh Diệp vương, tháp chủ và hỏi thăm.

Tiếp thu ý kiến mọi người sẽ tốt hơn tự mình suy nghĩ.

- Luyện hóa tiểu thế giới không tổn thương Thiên Đạo? Chưa nghe nói qua!

Tháp chủ đi đầu lắc đầu.

- Muốn luyện hóa tiểu thế giới, đầu tiên phải diệt Thiên Đạo, dùng ý chí của mình thay thế, nếu không, không có khả năng thành công, chủ nhân nghĩ thế nào hỏi việc này? Có lẽ không có ngươi nào có phương pháp như thế, nếu như giữ lại Thiên Đạo cũng không thể luyện hóa triệt để.

Thanh Diệp vương nói tiếp.

Hai gia hỏa này có tri thức uyên bác nhất trong đám người, ngay cả bọn họ cũng nói thế liền làm nội tâm Nhiếp Vân lạnh lẽo.

- Chủ nhân đừng có gấp, hỗn độn vạn vật không thiếu cái lạ, tuy chúng ta không biết nhưng không có nghĩa là người khác không biết, có lẽ có thể tìm ra người biết phương pháp này!

Thấy bộ dạng của hắn như vậy, Vạn Lực Vương biết rõ chuyện này rất trọng yếu với hắn nên an ủi.

- Vạn Lực Vương vừa nói như vậy, ta thật sự nhớ được có một người có thể giải quyết được chuyện này!

Đột nhiên tháp chủ lên tiếng.



- Ah?

Nhiếp Vân vội vàng nhìn qua.

- Chủ nhân còn nhớ lúc trước ta từng nói với ngươi Lưu Ly Tháp từng bị người ta đạp phá mười tám tầng hay không?

Tháp chủ nói.

- Ân!

Nhiếp Vân gật đầu.

Sau khi thu phục tháp chủ, tháp chủ từng giới thiệu kỹ càng lịch sử của Lưu Ly Tháp, trong đó có một người vượt qua mười tám tầng, sau đó bọn họ mị hoặc hắn, người nọ còn lột sạch Mị Cơ lột và treo ngoài tháp, đó chính là cơn ác mộng Lưu Ly Tháp không dám nhớ lại.

- Chỉ sợ thực lực người này không thấp hơn ta, ít nhất là một vị cường giả nửa bước chúa tể. . .

- Có thể vượt qua mười tám tầng Lưu Ly Tháp, hơn nữa đánh bại tháp chủ thực lực cấp bậc tông chủ, chỉ sợ thực lực người như thế không kém hơn ta, thậm chí còn cao hơn hơn mấy phân!

Nói đến đây đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời và nói.

- Chẳng lẽ người nọ có biện pháp luyện hóa tiểu thế giới mà không tổn thương Thiên Đạo sao?

- Việc này... Ta không biết, nhưng thủ đoạn người này vô cùng, lúc trước từng ném chúng ta vào trong tiểu thế giới, mà ta cảm ứng được ý chí tiểu thế giới không bị luyện hóa, về phần thế giới này có phải của hắn hay không thì ta không biết.

Tháp chủ chậm rãi nói.

- Tháp chủ nói không sai, tiểu thế giới thật sự không có ý thức của hắn, rốt cuộc có phải hắn luyện hóa hay không cũng không biết, chỉ biết lúc đó huyên náo động tĩnh lớn, kinh động người trong thành Lưu Ly, hắn tiện tay ném chúng ta vào trong, sau đó chúng ta mất đi liên hệ với Tà Nguyệt Chí Tôn Vực!

Tuy Mị Cơ không muốn nhớ lại chuyện cũ nghĩ mà sợ nhưng vẫn chậm rãi lên tiếng.

- Tiểu thế giới không có ý thức của hắn, hắn lại có thể tiện tay ném các ngươi vào, chỉ sợ người này thật có phương pháp đặc thù.

Nếu như các nàng nói là thật, chỉ cần tìm người này và học phương pháp luyện hóa tiểu thế giới mà không tổn thương Thiên Đạo là có thể giải quyết vấn đề hoàn mỹ!

- Người này có bộ dáng gì? Có đặc thù và điểm nào nhận dạng hay không?

Cố nén kích động trong nội tâm, Nhiếp Vân vội vàng hỏi.

- Ta cũng không biết thân phận cụ thể của hắn, người này thích rượu thành tánh, phóng đãng không bị trói buộc, có hương vị dạo chơi nhân gian, sau khi giáo huấn chúng ta một lần liền phiêu nhiên rời đi... Nói tới hổ thẹn, mặc dù nghe ngóng nhiều năm nhưng không biết tên hắn và ở nơi nào.

Tháp chủ lắc đầu.



- Không biết không phải nói vô ích. . .

Nghe được tháp chủ nói thế, Huyền Thiền Vương khoát khoát tay.

Ngươi cái gì cũng không biết, nói nhiều như vậy có thể dùng gì...

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên dừng lại, bởi vì chủ nhân nhớ tới cái gì đó, hai mắt tỏa ra hào quang và thì thào tự nói.

- Dạo chơi nhân gian, thích rượu thành tánh.

Nằm trên đá xanh, tự xưng Tiêu Diêu Tiên... Chẳng lẽ là hắn?

Nghe được tháp chủ giới thiệu, đầu óc Nhiếp Vân lập tức xuất hiện một thân ảnh.

Lúc trước khi hắn đánh chết thành chủ thành Lưu Ly Độc Cô Ngạn Quân đã gặp qua, còn mời hắn uống hầu tâm tửu, tâm tình một phen.

Lúc ấy đã cảm thấy người này thực lực thâm bất khả trắc, chỉ sợ không yếu hơn hắn, hiện tại ngẫm lại vô cùng có khả năng chính là người này.

- Các ngươi xem có phải là hắn hay không?

Nghĩ vậy ngón tay Nhiếp Vân bắn ra một đạo hào quang, ngay sau đó có hình ảnh xuất hiện trước mặt đám tháp chủ, chính là Tiêu Diêu Tiên nằm trên đá xanh.

- Chính... Chính là hắn!

- Chủ nhân gặp qua?


Đôi mắt tháp chủ sáng ngời.


- Thì ra là thế, vậy là tốt rồi, ta sẽ đi tìm hắn ngay bây giờ!


Biết rõ người này có khả năng trợ giúp mình giải quyết phiền toái, Nhiếp Vân không hề do dự, hắn rời khỏi Thiên Huyền điện và ngụy trang thành diện mạo khác và bay thẳng trong hỗn độn hải dương, một lần nữa đi tới thành Lưu Ly.


Thành Lưu Ly cách Kiền Huyết hoàng thành rất gần nhưng chỉ cần Kiền Huyết hoàng đế không tập trung lực chú ý sẽ không có khả năng phát hiện, lại nói cho dù phát hiện cũng không có gì, từ hoàng cung chạy tới nơi cũng mất thời gian , đối phương cũng không thể làm gì mình.


Một đường phi hành, hắn nhanh chóng đi vào thành Lưu Ly.


Đường phố rộng rãi, nhìn dòng người qua lại như thoi đưa trên đường, Nhiếp Vân đi về hướng Lưu Ly Tháp.


Tuy bốn phía khắp nơi là âm thanh rao hàng nhưng chẳng biết tại sao không có người thấy được hắn, thậm chí người đi song song cũng không phát hiện, dường như hai bên đang ở cách nhau hai thế giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK