- Đúng vậy, Đại Đạo dung hợp khó càng thêm khó! Mỗi dung hợp một dạng, đều cần vô số kinh lịch cùng đại giới! Hiên Viên Đại Đế là từ thượng cổ đến nay, thiên tài cao cấp nhất, ta vốn cho rằng, vô luận trước sau, đều khó có khả năng có người vượt qua hắn... Nằm mơ cũng không nghĩ đến, Điện hạ lại đang ngưng tụ giới vực hoàn mỹ! Hơn nữa nhìn bộ dáng, hẳn là khoảng cách thành công cũng không xa!
Nhữ Hạ vương tử cười khổ, cảm khái một câu, nói tiếp:
- Giới vực hoàn mỹ cũng là giới vực dung hợp, hơn nữa dung hợp càng nhiều, là dung hợp ba ngàn Đại Đạo lại với nhau...
- Ba ngàn Đại Đạo toàn bộ dung hợp? Cái này sao có thể?
- Hiên Viên Đại Đế dung hợp sáu loại liền hao tốn không biết bao nhiêu năm, dung hợp ba ngàn loại... Cái này không nói đùa chứ!
Diệp Đào, Vân Nhu xém chút bị dọa chết tươi.
Tin tức này thực sự quá kinh người.
Ba ngàn Đại Đạo toàn bộ dung hợp? Thật hay giả?
Không điên đi!
- Ta nghe nói nơi này có di tích của Hàn Băng Đại Đế?
Thấy ba người từng cái mắt lớn trừng mắt nhỏ giống như nhìn quái vật nhìn qua, Nhiếp Vân cười khổ lắc đầu, nói sang chuyện khác.
Hắn cũng không muốn bị người xem như chuột bạch nghiên cứu.
- Chúng ta cũng là mới vừa nghe Ngô Thanh nói, về phần có phải thật hay không, cũng không biết!
Thấy hắn không muốn dây dưa tới vấn đề này, bọn người Nhữ Hạ vương tử cũng không nhiều lời.
Liên quan tới lai lịch của Vạn Giới Động Thiên, mọi người cũng chỉ là mới vừa nghe Ngô Thanh nói, trước kia bọn hắn đều coi đây chỉ là một nơi thí luyện, không biết từng là một bộ phận chiến trường của Đế Vẫn Hạo Kiếp.
- Hẳn là thực! Nếu không, thế giới nơi này không có khả năng hỗn loạn như thế!
Nhiếp Vân gật đầu.
Thế giới ở Vạn Giới Động Thiên có chút hỗn loạn, trong đó Đại Đạo pháp tắc vô số, nếu như đơn thuần chỉ là một chút thế giới dung hợp, chỉ sợ không có uy thế lớn như vậy, càng không có khả năng xuất hiện Thiên Đạo thú, thực lực có thể mạnh hơn Thiên Đạo cảnh.
- Ân!
Nhữ Hạ vương tử cũng gật đầu.
Ngô Thanh không nói, còn không có ý thức được, nhưng đã nghe nói, cũng ý thức được vấn đề này.
Chỉ sợ Vạn Giới Động Thiên này thật không có đơn giản như tưởng tượng.
- Đã như vậy, thì tìm xem một chút, nếu như có thể đạt được một vị Đại Đế truyền thừa, ngưng tụ giới vực hoàn mỹ liền có nắm chắc hơn!
Nhiếp Vân cười cười, Không Gian chi lực của thế giới nạp vật lần nữa lan tràn ra.
Nếu nơi này có thể là vị trí Hàn Băng Đại Đế táng thân, lưu lại di tích có khả năng sẽ rất lớn.
Người khác có khả năng còn phỏng đoán giá trị bảo tàng của cường giả Đế cảnh lưu lại, nhưng Nhiếp Vân là biết rất rõ ràng.
Nếu như không chiếm được Viêm Hoàng Đại Đế lưu lại bảo tàng, thì làm sao có thể ngắn ngủi không đến một năm, thì đến được thực lực như thế? Có được nhân mạch cường đại như vậy?
Hàn Băng Đại Đế có khả năng ở thời kỳ Thượng Cổ vô luận địa vị hay thực lực đều không sánh nổi Thần Nông Đại Đế, nhưng có thể xưng là Đại Đế, khẳng định không đơn giản.
Nếu gặp được, tự nhiên không có khả năng bỏ qua cơ hội!
- Ở bên kia!
Cổ thành lớn đến không tính được, chỉ chốc lát, đám người đã tìm được một nơi.
Đây là một đầm nước âm hàn, hàn khí thẳng tắp lan tràn ra phía ngoài, giống như toàn bộ hàn khí của Bắc Thần hải, đều là từ nơi này tản mát ra.
Bọn người Nhiếp Vân còn chưa tới trước mặt, toàn thân liền không ngừng run rẩy.
- Đây là Chí Dương Đan, mỗi người nuốt vào một hạt!
Thấy bọn người Nhữ Hạ vương tử, Diệp Đào đều đang run rẩy, ngón tay của Nhiếp Vân búng một cái, mấy hạt đan dược bay tới bọn hắn.
Chém giết Ngô Thanh, bảo vật trong tay của hắn rơi xuống trong tay mình, không thể không nói, hậu bối được Ngô Hoàng Tôn giả sủng ái nhất, bảo bối vẫn rất nhiều, chí ít loại Chí Dương Đan này có mấy chục hạt, hoàn toàn đầy đủ ngăn cản rét lạnh nơi này.
Về phần Nhiếp Vân, Hàn Băng Đại Đạo cùng Diễm Hỏa Đại Đạo dung hợp, nóng bức cùng rét lạnh thông thường đối với hắn đã hoàn toàn không có hiệu quả.
- Cái đầm nước này không biết bao sâu, nếu quả thật có Đại Đế di tích, khẳng định ở trong này!
Đi tới trước mặt đầm nước, Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, phát hiện đầm nước không biết bao sâu, cho dù Không Gian chi lực của thế giới nạp vật, cũng không thể thăm dò đến đáy.
- Có hay không đi xuống xem một chút chẳng phải sẽ biết!
Nhữ Hạ vương tử phục dụng xong Chí Dương Đan, ánh mắt lộ ra kích động.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Đại nhân, ta không xuống, ta ở chỗ này hộ pháp cho các ngươi...
Hằng Cổ mặt mũi tràn đầy xoắn xuýt, do dự một chút mới nói.
Nói hắn không động tâm với di tích Đại Đế là giả, mà là... cảm thấy mình không có tư cách!
Vạn nhất chọc giận vị tiền bối này, tiện tay chém giết hắn, muốn khóc cũng không kịp.
- Cùng một chỗ đi xuống đi! Bảo vật Đại Đế nhìn cơ duyên, nếu như ngươi có cơ duyên này, đạt được cũng không sao!
Nhiếp Vân biết hắn lo cái gì, cười cười.
Có được Viêm Hoàng điện, hắn đối với bảo vật Đại Đế đã không có ham muốn quá lớn, nếu Hằng Cổ có loại cơ duyên này, cũng không để ý để đối phương đạt được.
- Vâng!
Nghe hắn nói như vậy, Hằng Cổ mới yên tâm lại, trong mắt lóe lên vẻ kích động.
Cấp bậc Đại Đế, mặc dù hắn là lần đầu tiên nghe nói, nhưng từ biểu hiện của mọi người trước mắt có thể biết loại cường giả này đáng sợ, cường giả lợi hại như thế lưu lại bảo vật làm sao có thể đơn giản.
Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Đám người tiến vào hàn đàm.
- Lạnh quá!
Vừa tiến vào, bờ môi của bọn người Nhữ Hạ vương tử lập tức trở nên trắng bệch.
Phục dụng Chí Dương Đan, ở bên ngoài cảm thấy không có chuyện gì, vừa tiến vào mới biết chỗ này rét lạnh đã vượt qua tưởng tượng, xâm nhập cốt tủy, để cho người ta khó có thể chịu đựng.
Soạt!
Thời gian nháy mắt, trên lông mày mọi người liền kết một tầng sương mù thật mỏng, thân thể có chút cứng ngắc.
- Hừ!
Sắc mặt của Nhữ Hạ vương tử khó coi, lực lượng toàn thân điên cuồng xoay tròn, lúc này mới cảm thấy nhiệt lưu phun trào, cả người thư thái không ít.
- Điện hạ, ta... chúng ta không chịu nổi... không nổi nữa...
Hắn có thể kiên trì, nhưng Diệp Đào, Vân Nhu thực lực còn quá yếu, kiên trì không đến mười cái hô hấp liền không chịu được nữa, nói một tiếng, nhảy ra đầm nước.