Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lực lượng cũng như không gian, lực lượng cường đại cũng có thể vận chuyển không gián đoạn cũng có khe hở, cường giả Phá Không Cảnh có thể tìm được khe hở và thoát ra khỏi khe hở này quá dễ dàng.

- Tiểu súc sanh, dám làm ta quỳ xuống, tội không thể tha thứ.

Gào rú một tiếng, hai mắt có lửa giận thiêu đốt, bàn tay Lô Khiếu cầm một thanh Quỷ Đầu Đao đáng sợ.

Lúc trơớc chiến đấu Nhiếp Vân vẫn không dùng binh khí, lúc này bị nhục nhã cho nên hắn xuất ra binh khí của mình.

- Không ngờ có thể làm Lô Khiếu trưởng lão xuất Phục Quỷ Đao, tiểu tử này thật sự lợi hại!

- Thực lực Nạp Hư Cảnh đỉnh phong có thể làm cường giả Phá Không Cảnh sơ kỳ bị động như thế, chỉ sợ Hóa Vân Tông cũng chỉ có Cảnh Hồng làm được.

- Hắn cũng xứng so với Cảnh Hồng? Ha ha, đừng nói giỡn, Cảnh Hồng là người có đại nghị lực, hơn ba trăm năm trước đã trùng kích Phá Không Cảnh nhưng cố áp chế vì tu luyện tuyệt kỹ lưu truyền từ thượng cổ tới nay, thực lực bây giờ mặc dù là cường giả Phá Không Cảnh trung kỳ đỉnh phong cũng khó thắng hắn, cho dù thực lực Vân Phong không kém nhưng không cách nào so sánh với Cảnh Hồng!

- Đúng vậy, Cảnh Hồng là gia hỏa đáng sợ, lần trước ta động thủ với hắn nhưng bại rối tinh rối mù.

Nhìn thấy Lô Khiếu thẹn quá hoá giận xuất ra binh khí, ý niệm bao phủ đại điện, bảy đại Thái Thượng trưởng lão cũng thảo luận với nhau.

Đối với bọn họ mà nói, bằng vào thực lực Phá Không Cảnh đối phó Nạp Hư Cảnh đã là lấy lớn hiếp nhỏ, nếu như còn bị đánh bại, Hóa Vân Tông còn có thể diện gì? Cho nên không quản khỉ gió Nhiếp Vân làm cách nào bắt Lô Khiếu quỳ xuống, mặc kệ hắn giận cỡ nào nhưng lại không vây công, bọn họ muốn xem thiếu niên dựa vào cái gì mà giương oai ở đây.

- Cho rằng cây đao thái thịt kia có thể đánh bại ta sao? Đồ chơi mà thôi.

Vừa dứt lời, mọi người nhìn thấy cảnh tượng khó tin nổi.

Chỉ thấy thiếu niên hóa thành hào quang bay tới trước Phục Quỷ Đao của Lô Khiếu và hai ngón tay khép lại, lực lượng bắn ra khắp bốn phía.

Leng keng!

Tiếng nói vang lên, Lô Khiếu dựa vào Phục Quỷ Đao thành danh lại vỡ vụn như thủy tinh, hóa thành một đống mảnh vỡ trong tay nhiếp Vân.

Lạch cạch!

Gương mặt vặn vẹo, Lô Khiếu không thấy bóng người đã phải quỳ rạp xuống đất, đầu gối mềm nhũn, hắn lại biến thành tư thế quỳ như trước.



- Tiểu súc sanh cũng là ngươi gọi sao, đồ không có quy củ, ta cho ngươi biết cái gì gọi là quy củ.

Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân tiến lên một bước, ngón tay của hắn như lợi kiếm đâm tới.

Tê á!

Miệng của Lô Khiếu bị ngón tay đâm xuyên qua, hai lỗ thủng xuất hiện trên má, máu tươi bắn tung tóe.

Trơớc khi tìm Giao Long, Nhiếp Vân có thể đánh thắng hắn, thực lực bây giờ lại tăng lên, từ Nạp Hư Cảnh hậu kỳ đạt tới đỉnh phong, lại có Tiên Thiên Long Thân, sức chiến đấu tăng trưởng không chỉ một lần, Lô Khiếu không phỉa đối thủ của hắn.

Về phần Phục Quỷ Đao trong mắt người khác rất lợi hại nhưng trong tay hắn chẳng khác gì cục đất mềm nhũn, chỉ cần dùng sức là bóp nát.

Hô.

Trong nháy mắt cả Lăng Tiêu đỉnh yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi.

Cảnh tượng trước mắt quá gợn người.

Một đệ tử hạch tâm chẳng những không tuân thủ quy củ quỳ xuống đất đền tội, lại không ngừng đối chiến Thái Thượng trưởng lão, đáng sợ hơn là còn đánh bại Thái Thượng trưởng lão, xé miệng đối phương, thủ đoạn tàn nhãn đáng sợ.

Đệ tử hạch tâm mười bảy tuổi này chính là ma đầu danh chấn thiên hạ?

- Dám công nhiên ở trong Lăng Tiêu đỉnh đối phó Thái Thượng trưởng lão, Vân Phong, ngươi thật to gan.

- Súc sinh, ngươi đang coi rẻ quyền uy Hóa Vân Tông!

- Nói mau, rốt cuộc là ai phái ngươi tới, ngươi tới đây làm gì?

- Không cần nghĩ, nhất định là yêu nhân, nếu không cũng không dám làm thế.

Yên tĩnh duy trì một hồi, đột nhiên bộc phát tiếng huyên náo thật lớn, mặt khác bảy vị Thái Thượng trưởng lão nhìn Lô Khiếu trưởng lão bị đánh ngay cả mẹ hắn không nhìn ra, cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ xuất hiện, sắc mặt dữ tợn, hận không thể lập tức ăn Nhiếp Vân.



Cho dù có ít người trước kia có mâu thuẫn với Lô Khiếu nhưng Hóa Vân Tông bát đại trưởng lão nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, hiện tại kẻ có thân phận như bọn họ lại bị đánh thành chó chết, tương đương với việc tát vào mặt của bọn họ, không tức giận không được.

- Ha ha, mọi người không nên kích động!

Khẽ cười một tiếng, không quan tâm mọi người tức giận, bàn tay Nhiếp Vân nắm lấy một cái ghế trong đại điện và ngồi xuống, đồng thời bàn tay bóp cổ Lô Khiếu.

- Tốt, các ngươi gọi ta tới đây làm gì? Mời ta uống trà, không có thời gian phụng bồi, muốn thẩm phán ta thì xuất cái cớ ra đi.

- Nếu như không có chứng cớ mà la lối om sòm, dám ra tay với ta, thật xấu hổ, ta vì tự vệ mà ra tay phản kháng.

- Mặt khác, ta mặc dù chỉ là đệ tử hạch tâm nhưng không phải người nào cũng có thể khi dễ mà không phản kháng, Lô Khiếu nhiều lần vũ nhục ta, ta quyết định hiện tại xử tử hắn, để cho tất cả mọi người trong tông môn biết rõ, mặc dù là đệ tử hạch tâm cũng không thể tùy tiện vu hãm, đừng nói một tiểu Thái Thượng trưởng lão, chưởng giáo cũng không được!

Nói đến đây Nhiếp Vân dừng một lúc, trong mắt bắn ra lãnh ý.

- Đương nhiên, nếu các ngươi cảm thấy ta thực lực không đủ, muốn chơi đùa với ta, muốn cứu Lô Khiếu trở về thì ta cũng phụng bồi.

- Sau khi chơi xong, cái gọi là bát đại trưởng lão còn có thể sống được mấy người thì ta không biết.

Uy hiếp, uy hiếp trần trụi.

Đã sớm có chuẩn bị, Nhiếp Vân không có ý muốn chuyện này nhỏ đi, không phải các ngươi muốn làm lớn sao? Ta sẽ chơi tới mức các ngươi không chơi nổi.

- Ngươi nói cái gì. . .

- Ngươi muốn chết!

Nghe được thiếu niên nói thế, bảy Thái Thượng trưởng lão còn lại nhìn nhau, ánh mắt bốc lửa.

Vốn dựa theo suy nghĩ của bọn họ, mặc kệ thiếu niên này hung hăng càn quấy cỡ nào, tiến vào Lăng Tiêu đỉnh sẽ bị bát đại Phá Không Cảnh vây quanh, từ đó sẽ cảm thấy sợ hãi, tùy ý xâm lược, không nghĩ tới sự thật không đúng như thế, chẳng những dám hoàn thủ, còn uy hiếp mọi người, không hề cố kỵ, tại sao có thể có quái thai như vậy?

Hóa Vân Tông bát đại Thái Thượng trưởng lão đều là lão quái vật sống mấy ngàn năm, ho khan một tiếng cả đại lục Phù Thiên đều run rẩy, là nhân vật vô thượng, lúc này trong mắt hắn chỉ là một đám nhãi nhép, tâật đáng giận mà.

Tại sao trên thế giới này có gia hỏa như thế? Trái tim của hắn làm bằng gì, hay là hắn có chỗ dựa lớn nên dám nói như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK