- Đây là hai đạo khí tức đặc thù, có thể giúp các ngươi khôi phục lại thương thế, đồng thời cũng có thể dò xét bí mật của các ngươi. Là thật hay là giả, chỉ cần tra xé là biết!
Bên trong hai đạo mộc sinh khí đều có ẩn giấu một đạo ý chí linh hồn của Nhiếp Vân, dung nhập vào trong thân thể chẳng những có thể trị liệu thương thế mà cũng có thể tiến hành dò xét đối với linh hồn thân thể của đối phương.
Tình huống lúc này rất cổ quái, không phát hiện ra chút cạm bẫy nào, như vậy chỉ có thể làm tiểu nhân trước quân tử sau vậy.
- Được, không phải ngươi nói ta là giả sao? Ta tới trước!
Tú Linh đại đế bước lên trước một bước, nhẹ nhàng chộp một trảo đem đạo mộc sinh khí này dung nhập vào bên trong cơ thể.
Sưu sưu sưu sưu!
Mộc sinh khí chữa trị thương thế trên người nàng, đồng thời ý niệm của Nhiếp Vân cũng dò xét nàng một phen, hắn không khỏi lắc đầu một cái.
Trải qua lần dò xét này, Tú Linh đại đế này không có bất cứ vấn đề gì, vô luận là linh hồn, thân thể hay là những thứ khác, tuyệt đối không phải là người khác ngụy trang mà thành.
Thứ Nhiếp Vân am hiểu nhất chính là ngụy trang, thân là lão tổ tông về ngụy trang, Đối với loại năng lực này có quyền phát ngôn cực cao. Vì vậy trải qua dò xét, hắn có thể khẳng định, vị Tú Linh đại đế trước mắt này không có liên quan gì tới ngụy trang.
Sưu!
Sauk hi xác nhận xong Tú Linh đại đế, đám người Nhiếp Vân đồng loạt nhìn về phía Tiêu Diêu Tiên. Trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Hai người đối đầu như vậy nhất định sẽ có một người là giả. Mà Tú Linh đại đế không có vấn đề, như vậy có thể nói rõ Tiêu Diêu Tiên rất có thể là người ngụy trang.
- Nhiếp Vân, ngươi có ý gì? Tình nguyện tin tưởng nữ nhân này mà không tin ta sao?
Thấy ánh mắt và hành động của bọn họ, Tiêu Diêu Tiên giận tím mặt, nói:
- Được, không phải chỉ là dò xét hay sao? Ta để cho ngươi dò xét là được.
Nói xong tinh thần khẽ động một cái, đem một đạo mộc sinh khí ở bên ngoài hút vào bên trong cơ thể.
Nương theo mộc sinh khí bị hút vào bên trong cơ thể của Tiêu Diêu Tiên. Sắc mặt Nhiếp Vân lập tức trở nên cổ quái, hai hàng lông mày nhíu lại, không biết đang nghĩ cái gì.
- Thế nào? Hắn là giả đúng không? Chúng ta cùng bắt hắn lại!
Đôi mi thanh tú của Tú Linh đại đế khẽ nhíu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tiêu Diêu Tiên.
- Chậm đã!
Thấy đám người Phù Ám Triều cũng muốn động thủ, Nhiếp Vân khoát tay một cái.
- Sao vậy?
Thấy vẻ mặt của hắn ngưng trọng, Đoạn Diệc kỳ quái hỏi.
- Hai người các ngươi vừa tới đã có chuyện gì xảy ra? Liệu có thể có hiểu lầm gì ở đây hay không?
Nhiếp Vân nhìn về phía hai người Tú Linh đại đế và Tiêu Diêu Tiên.
- Hiểu lầm? Giữa ta và hắn làm sao có thể có sai lầm cơ chứ? Hắn động thủ đánh lén, ta thiếu chút nữa để mạng lại ở chỗ này. Tuyệt đối không thể có hiểu lầm ở đây được!
Tú Linh đại đế cười lạnh.
- Nữ nhân này lòng dạ như rắn rết, ta hoài nghi nàng chính là người chủ mưu giết chết những người này. Nhiếp Vân, chúng ta cùng nhau động thủ bắt nàng lại. Ta không tin nàng sẽ không nói!
Tiêu Diêu Tiên cũng lớn tiếng kêu to.
Hai đại cao thủ lần nữa đối lập, giương cung bạt kiếm.
- Được rồi, xin hai vị bớt giận, Hư Không giới quỷ dị như thế. Nếu như chúng ta lại tự giết lẫn nhau, như vậy sẽ đúng như mong muốn của người khác. Không bằng tỉnh táo lại, phân tích tình huống trước một phen. Có lẽ có thể phát hiện ra dấu vết gì đó.
Nhiếp Vân ngăn ở trước mặt hai người, lực lượng trên người tản mát ra, miệng lạnh nhạt nói.
- Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ mới vừa rồi ngươi dò xét hắn cũng không có tra ra cái gì hay sao?
Đôi mi thanh tú của Tú Linh đại đế khẽ nhíu.
Nghe nàng nói như vậy, những người khác cũng đồng thời nhìn về phía Nhiếp Vân.
Ngươi đã dò xét qua thì thật giả cũng đã sớm biết. Vì sao lại phải làm vậy nữ chứ?
- Trải qua sự dò xét của ta. Nhị vị cũng không có bất kỳ vấn đề gì, cũng không có ngụy trang! Cho nên. . . Vì vậy ta mới cho rằng có lẽ đã xuất hiện sự hiểu lầm nào đó.
Nhiếp Vân cười khổ nói.
- Đều không ngụy trang?
Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, vẻ mặt hai người Tú Linh đại đế và Tiêu Diêu Tiên lại mờ mịt.
Dường như đối với cái kết quả này hai người căn bản không tin được.
- Đây là chuyện không thể nào! Trước kia các ngươi không tới, mỗi một chiêu của hắn đều ác độc, một lòng muốn dồn ta vào chỗ chết. Như vậy tuyệt đối là ngụy trang.
Một lát sau, Tú Linh đại đế thét dài một tiếng:
- Nếu như hắn không phải là giả thì làm sao có thể hạ độc thủ tàn nhẫn như vậy chứ?
- Tú Linh đại đế, ngươi đừng vừa ăn cướp vừa la làng. Chẳng lẽ ngươi không vậy sao? Nếu như ngươi không phải là giả thì cần gì phải kích động như vậy chứ?
Tiêu Diêu Tiên cũng hừ lạnh.
- Được rồi, chớ ồn ào, chuyện này có chỗ kỳ hoặc. Đoạn Diệc, Phù Ám Triều, Vạn Pháp Chúa Tể, Tử Đồng Bất Hủy các ngươi cũng dò xét hai người bọn họ một phen đi. Người nào phản kháng thì kẻ đó chính là giả!
Thấy hai người không ai nhường ai, nói gì cũng không được, Nhiếp Vân lên tiếng phân phó.
- Vâng!
Đám người Phù Ám Triều đi lên.
Thật thật giả giả lẫn lộn, một mình hắn dò xét có lẽ còn có thiếu sót gì đó, những người khác cũng cùng dò xét, hắn không tin không nhìn ra được cái gì.
- Hừ, chờ sau khi dò xét ra ngươi có vấn đề, ngươi cứ ở đó mà chờ chết đi.
Tiêu Diêu Tiên cũng không tránh né mà đứng tại chỗ, mặc cho mọi người dò xét.
- Những lời này cũng phải là ta nói cho ngươi nghe a!
Tú Linh đại đế cũng không né tránh.
Một lát sau, đám người Phù Ám Triều trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái đi tới bên cạnh Nhiếp Vân.
- Chủ nhân, hai người bọn họ. . . Trong mắt của ta đều là thật!
- Ta cũng vậy, không nhìn ra cái gì một chút nào, cho nên cũng không có vấn đề!
- Nhiếp Vân Chúa Tể, ta và Tú Linh đại đế đã từng quen biết hơn ức vạn năm, có thể dùng sinh mạng thề, nàng tuyệt đối không thành vấn đề! Về phần Tiêu Diêu Tiên, giữa chúng ta cũng là bằng hữu cũ, cũng là thật.
Mấy người này thống nhất đưa ra một câu trả lời.
Phán đoán của bọn họ giống như Nhiếp Vân, hai người đang tranh chấp trước mắt, không ai nhường ai này, không ngờ lại. . . Đều là thật!