- Mà phương pháp đột phá trực tiếp nhất chỉ có dung hợp đan điền mà thôi.
- Muốn dung hợp đan điền thì phải không ngừng chiếm đoạt thế giới, khiến cho nạp vật thế giới trở nên càng thêm cường đại hơn!
Hai hàng lông mày nhíu lại một chỗ, từng suy nghĩ không ngừng lóe lên trong đầu hắn.
Nhìn bộ dáng đối phương tàn nhẫn như vậy, cầu hòa nhất định sẽ không được. Thứ duy nhất hắn có thể làm chính là nhanh chóng tăng thực lực lên, hoặc là chạy trốn, hoặc là giết chết toàn bộ những người vây giết hắn lúc này!
Đối với người khác mà nói, nhanh chóng tăng thực lực lên, trừ phi đạt tới cấp bậc Chúa Tể mới có thể. Thế nhưng đối với hắn thì khác, trong khí hải còn có nhiều đan điền đứng hạng trước top mười như vậy, chỉ cần có thể dung hợp chúng lại, nhất định thực lực sẽ được tăng vọt về chất!
- Lão tổ, đừng nhanh giết người này như vậy a. Ta còn muốn hành hạ hắn một chút.
Trong khi Nhiếp Vân đang suy tư thì đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Kiền Huyết hoàng đế đang đứng ở cách đó không xa, miệng lên tiếng rống to, trong mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn và hưng phấn.
- Người nầy là Kiền Huyết hoàng đế, nhất định đối phương có không ít thế giới cấp thấp!
Nghe thấy thanh âm này, ánh mắt Nhiếp Vân chợt nhìn sang bên đối phương.
Kiền Huyết hoàng đế thân là người đứng đầu một quốc, nắm Kiền Huyết đại lục trong tay vô số năm tháng. Bảo vật trên người nhất định sẽ có không ít, vạn nhất có thể tìm được thêm mấy thế giới cấp một, khi đó cho dù không thể dung hợp đan điền, thế nhưng đối với việc tăng lên thực lực cũng nhất định có trợ giúp vô cùng lớn!
Nghĩ tới đây, nguyên khí trong cơ thể Nhiếp Vân cuồn cuộn, cánh tay đã bị chém mất của hắn lập tức lần nữa dài ra, bàn tay chộp một cái, Phá Ấn Luân lần nữa bay vào trong lòng bàn tay.
- Muốn hành hạ ta, như vậy ta sẽ làm cho ngươi chết trước tiên.
Ầm!
Phá Ấn Luân không ngừng xoay tròn, bắn thẳng tắp về phía Kiền Huyết hoàng đế.
Mặc dù không có tuyệt chiêu thích hợp với Phá Ấn Luân, thế nhưng một khi hắn toàn lực thi triển, lại phối hợp với sự đáng sợ của thần binh Chúa Tể, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới chỗ Kiền Huyết hoàng đế.
- A. . .
Kiền Huyết hoàng đế không nghĩ tới bản thân bị hai đại Chúa Tể vây công mà Nhiếp Vân này vẫn còn dám động thủ với hắn. Hắn bị dọa cho sợ hãi, miệng thét chói tai một tiếng, lần nữa không để ý tới uy nghiêm của một vị hoàng đế mà xoay người bỏ chạy.
Ầm!
Phá Ấn Luân hung hăng đụng vào trên lưng hắn, bị thần binh Chúa Tể phòng ngự của hắn ngăn cản. Thế nhưng lực trùng kích mạnh mẽ vẫn khiến cho Kiền Huyết hoàng đế phun ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải.
Trải qua khoảng thời gian này tăng tiến thực lực, nếu như chỉ bằng vào thực lực, Kiền Huyết hoàng đế còn lâu mới là đối thủ của Nhiếp Vân được.
Bất quá, hắn ta có thần binh Chúa Tể phòng ngự, chỉ cần Nhiếp Vân không có đạt tới cấp bậc Chúa Tể, như vậy cho dù có thể đả thương được hắn, thế nhưng nếu muốn đánh chết, vẫn không có lực.
- Thiên phú Thâu Thiên sư, trộm!
Nhiếp Vân cũng biết mình không giết chết được đối phương, hắn cố ý công kích là vì thừa dịp đối phương loạn mà trộm đồ. Lúc này thấy vẻ mặt Kiền Huyết hoàng đế uể oải, cũng là thời cơ tốt nhất, bàn tay hắn nhẹ nhàng chộp một trảo, đã đem tất cả bảo vật trên người đối phương thu vào bên trong nạp vật thế giới.
- Chỉ có ba cái thế giới nhất cấp? Cũng coi như là không tệ. . .
Còn không kịp nhìn kỹ rốt cuộc có những bảo bối gì, chỉ thấy có ba khỏa thế giới nhất cấp, lúc này hắn phá vỡ nó ở trong nạp vật thế giới, nhanh chóng dung nhập vào trong đó.
Ầm!
Đồng thời thiêu đốt tất cả bảo vật trong nháy mắt, nguyên khí khổng lồ hùng hậu, dồi dào tràn ngập toàn bộ thế giới.
Tí tách tí tách!
Chiếm đoạt được ba khỏa thế giới nhất cấp cùng nhiều bảo vật như vậy. Cho dù khiến cho thực lực của Nhiếp Vân tăng lên một tia, thế nhưng so với Chúa Tể mà nói, vẫn như là muối bỏ biển, căn bản không có bất kỳ biện pháp nào để ứng phó.
- Súc sinh không biết sống chết. Lại còn dám hoàn thủ, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi hình thần câu diệt, hoàn toàn tử vong!
Nhiếp Vân xuất thủ với Kiền Huyết hoàng đế chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt. Thấy một màn như vậy, Kiền Huyết lão tổ tức giậ ntới mức thiếu chút nữa ngất đi.
Lá gan của tiểu tử này cũng quá lớn a, bị hai đại Chúa Tể vây công mà vẫn còn dám xuất thủ với hậu nhân của hắn, quả thật là không biết sống chết!
Miệng gầm thét một tiếng, Kiền Huyết đao lần nữa bổ tới.
Ầm!
Phù Hư Đam Sơn vừa vặn chụp xuống đầu, một tiếng vang cực lớn xuất hiện, đao mang và núi lớn đồng thời đánh vào vị trí mà Nhiếp Vân vừa mới đứng. Bụi mù dâng lên, thiên địa biến sắc.
- Nhiếp Vân. . .
Thấy đao mang, núi lớn đồng thời đánh vào trên đỉnh đầu, Nhiếp Vân căn bản không có cơ hội chạy trốn, Tiêu Diêu Tiên gầm lên một tiếng, khóe mắt run rẩy.
Mặc dù tức giận vô cùng, thế nhưng hắn một mực bị Ma Thiên lão tổ quấn lấy, cho nên căn bản không có cách nào xuất thủ cứu giúp.
- Hắc hắc, rốt cuộc cũng đã chết, Lý Tiêu Dao, ngại quá, chịu người ta nhờ vả cho nên mới làm chuyện này. Nếu như ngươi cảm thấy không phục, sau này có thể tới tìm ta quyết đấu, ta sẽ tùy thời phụng bồi ngươi.
Thấy Nhiếp Vân bị hai đại tuyệt chiêu đồng thời đánh trúng, Ma Thiên tôn giả biết đối phương nhất định phải chết không thể nghi ngờ cho nên mới cười hắc hắc nhảy ra khỏi vòng chiến.
- Ngươi. . .
Tiêu Diêu Tiên tức giận tới mức sắc mặt đỏ lên, hai tay siết chặt, thế nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào khác.
Mặc dù hắn là Chúa Tể, thế nhưng đối phương cũng là Chúa Tể, thực lực Chúa Tể tương phản, cho dù đánh không lại thì hoàn toàn có thể chạy trốn. Muốn đánh chết đối phương trên cơ bản là không thể nào! Vì vậy cho dù có tức giận hơn nữa cũng vô ích!
Đối với Nhiếp Vân, Tiêu Diêu Tiên vẫn có đủ hảo cảm, một người tuổi thiên tài còn trẻ như vậy lại vẫn lạc như thế. Chuyện này khiến cho cho hắn rất là không cam lòng, can tâm.
Thế nhưng hắn cũng không có biện pháp nào khác. Bị Kiền Huyết đao của Kiền Huyết lão tổ bổ trúng, lại bị Phù Hư Đam Sơn nghiền ép, coi như là hắn thì cũng không gánh được chứ đừng nói là đối phương!