- Những phù văn này ta có cảm giác mang theo sự đặc thù của không gian, đại đạo. Dường như không giống như là ba ngàn đại đạo.
Thấy hắn cũng không biết, Nhiếp Vân cũng không hỏi thêm nữa. Hai mắt lại lần nữa nhìn về phía cửa lớn trước mắt, một lát sau mới có chút nghi hoặc lên tiếng.
Đường văn trên cửa, cũng không phải là bất kỳ loại nào trong ba nghìn đại đạo, dường như còn càng cao thâm hơn, càng thêm rộng lớn hơn!
- Đây cũng không phải là một loại đại đạo. Mà là một loại ngôn ngữ, giống như Cổ Hỗn Độn ngữ vậy. Là thứ do một loại sinh mạng thượng cổ lưu lại. . . Bất quá những chuyện này đã cách thời đại của chúng ta quá xa. Đã không thể nào truy cứu! Được rồi, ta thấy chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút đi. Nếu không sẽ rất dễ dàng rơi vào trong hỗn loạn, khó có thể tự kềm chế được.
Vẻ mặt Nhiếp Đồng cảnh giác, vội vàng cắt đứt câu hỏi của Nhiếp Vân.
Đường văn bên trên cửa lớn mang theo khí tức chuyển kiếp thời không. Nếu như nhìn lâu, chẳng những không có hiệu quả mà còn rất dễ khiến cho người ta tinh thần hỗn loạn, hoàn toàn rơi vào tan vở.
Ban đầu tứ đại vương giả không biết đã đợi ở nơi này bao lâu mới có thể hiểu ra được chuyện này. Bốn người thiếu chút nữa không đi ra được, gần như tử vong.
- Được!
Nhiếp Vân gật đầu nói.
Mặc dù không có cẩn thận nghiên cứu. Thế nhưng hắn lại biết đệ đệ mình nói đúng.Tất cả đường vân trước mắt, nếu như cẩn thận nhìn vào. Như vậy nó sẽ tạo thành đao kiếm ở trong đầu. Chặt đứt suy nghĩ của người ta, cắt thành từng điểm khác biệt. Chỉ cần hơi có chút lơ là, là sẽ bị loại trí nhớ hỗn loạn này đánh cho tử vong.
Nếu không phải hắn đã trải qua ý niệm của A Da Nạp đánh vào, như vậy nhất định sẽ không có cách nào kiên trì nổi.
- Đi!
Thu hồi ánh mắt, Nhiếp Vân không dám tiếp tục nhìn lâu. Thân thể đứng vững lại, trên thân Tu La kiếm phát ra một tiếng thanh thúy, lại chợt tăng tốc bay về phía cửa lớn trước mắt.
Cánh cửa trống trải, không có có bất kỳ ngăn cản nào. Bọn họ cũng không tốn quá nhiều thời gian là có thể xuyên qua được nơi này.
Sau cửa là một mảnh hư không vô tận, không có lục địa, đại dương, cũng không có không gian. Cho dù hai người không có dùng tới lực lượng để trôi lơ lửng thì cũng có thể phi hành trên không trung. Bất quá, trên dưới trái phải, thậm chí là trước sau cũng đều là một màu sắc, không nhìn ra nơi nào là tận cùng. Nơi nào là khởi đầu.
- Đây là Phù Không Kiều ở sau Tạo Hóa Chi Môn! Nơi này không có phương hướng, không có điểm cuối. Muốn thông qua, chỉ có thể cố thủ bản tâm. Nếu không, cho dù cảm thấy đã đi về phía trước ức vạn năm thì cũng chỉ quanh quẩn ở đây mà thôi.
Nhiếp Đồng nói đến đây, do dự một chút:
- Ca ca, muốn thông qua Phù Không Kiều này, đệ không có biện pháp giúp ca ca. Chỉ có thể dựa vào chính bản thân ca ca mới có thể thông qua được. Bất quá, đệ tin tưởng vào ca ca, sẽ ở một điểm khác chờ ca đi tới!
Nói xong Nhiếp Đồng đi về phía trước, trong nháy mắt thân thể đã dung nhập vào trong màu sắc tương đồng với bầu trời, hoàn toàn biến mất.
- Cố thủ bản tâm?
Thấy Nhiếp Đồng đã rời đi, Nhiếp Vân cũng không vội vã đuổi theo, mà là chậm rãi đi về phía trước. Vừa đi vừa quan sát hai bên, mặc dù toàn bộ không gian chung quanh đều giống nhau. Thế nhưng ở trong mắt của hắn lại tựa như hoàn toàn khác biệt vậy. Giống như quân vương thẩm duyệt chư thiên.
Tốc độ của hắn cũng không nhanh, ngược lại còn có chút chậm, giống như căn bản không phải đang đi ở nơi cổ quái gọi là Phù Không Kiều này, mà là đang đi ở trong hậu hoa viên nhà mình vậy.
Nhàn nhã, tự đắc, ung dung, tùy ý!
Đi như vậy cũng không phải là hắn không vội vã, mà là phải nhanh chóng tĩnh tâm lại một chút.
Nhiếp Đồng đã từng nói qua, muốn thông qua Phù Không Kiều này, nhất định phải cố thủ được bản tâm. Như thế nào mới có thể thấy được bản tâm, còn cố thủ nữa?
Chỉ có ở dưới tình huống buông lỏng nhất, mới có thể làm được mà thôi.
Con người ta sống ở trên đời có quan tâm, có dục vọng, có sầu bi, có ưu tư. . . Các loại cảm xúc phức tạp, rất khó cố thủ bản tâm. Cho dù có tuệ kiếm chém không ít suy nghĩ lung tung, thế nhưng vẫn sẽ để lại không ít, rất khó mà thanh trừ được.
Giống như một cái chén nước đục ngầu vậy, một mực lắc lư, không thể nào trở nên lắng đọng, trong suốt tới mức có thể nhìn thấy rõ cảnh sắc dưới đáy chén được. Chỉ có để chén nằm nang, mới khiến cho nước đục ngầu lắng xuống, làm lộ ra thứ mà người ta muốn nhìn.
Nhiếp Vân không phải là thánh nhân, cũng có ưu sầu thương nhớ, hỉ nộ ái ố. Cho nên, lúc này hắn cũng chỉ có thể dựa vào biện pháp này mà thôi.
Chậm rãi đi về phía trước, tinh thần căng thẳng dần dần bình tĩnh lại. Giống như hắn đã dung hợp cùng với Phù Không Kiều này vào một chỗ vậy. Có cảm giác yên tĩnh, hài hòa không nói ra được thành lời.
Nếu như lúc này có người nhắm mắt lại ngồi ở trước mặt hắn, tuyệt đối sẽ không cảm giác ra được sự hiện hữu của hắn. Giống như hắn đã dung hợp vào thế giới này vậy. Tuy hai mà một.
- Bản tâm của ta là cái gì?
Tâm tư hỗ loạn bắt đầu trở nên yên tĩnh. Nhiếp Vân bắt đầu nhìn vào chỗ sâu trong lòng mình.
Quyền lợi?
Hắn cũng không muốn!
Ở Khí Hải đại lục hắn đã từng làm qua hoàng đế. Ở Phù Thiên đại lục lại từng làm tông chủ đệ nhất thiên hạ. Ở Thiên địa lục đạo thì có thể hiệu lệnh thiên hạ! Bây giờ ở tam giới, dưới Phong vương, không ai dám phản đối lời nói của hắn.
Nếu như hắn nguyện ý, mỗi một địa vị đều là chỗ mà có vô số người tha thiết ước mơ. Thế nhưng đối với hắn mà nói, tất cả lại giống như mây trôi vậy.
Lực lượng?
Hắn nguyện ý truy cầu! Thế nhưng đây là kỳ vọng của cả đời hắn hay sao?
Không phải!
Hắn một mực muốn tăng lên lực lượng, là vì muốn làm cho thân nhân, làm cho đệ đệ, làm cho thê tử có thể sống tốt hơn. Nếu như bọn họ đều ở bên người hắn, khi đó hắn còn có khao khát lực lượng như vậy nữa hay không?
Nhiếp Vân lắc đầu một cái.
Từ trước cho tới nay, hắn đều liều mạng tu luyện, nếu như không phải hoàn toàn tĩnh tâm lại, suy nghĩ một phen. Như vậy nhất định sẽ nghĩ việc theo đuổi lực lượng mới là thứ mà hắn muốn nhất trong lòng. Thế nhưng trên thực tế lại không phải!