Thậm chí không tiếc chụp mũ là Đại Ma Đầu.
Tiền tài động nhân tâm, người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong, quả nhiên là đạo lý không thể phá vỡ ở giữa thiên địa, mặc dù Phật môn cao tăng tâm tính như sắt cũng không thể cự tuyệt.
- Không được liền giết hai người này...
Ý nghĩ này ở trong lòng lóe lên rồi biến mất, đột nhiên nhớ tới cái gì, con mắt sáng ngời, ngừng lại cử động muốn động thủ đánh chết hai vị Phật chủ.
- Ta có thể cùng các ngươi thi đấu, nhưng các ngươi không thể vũ nhục Tín Ngưỡng của ta, Xích Tiêu Phật chủ ta từ khi tu luyện đến nay, một mực trung thành với Phật tổ, tuyệt không hai lòng, các ngươi vu hãm ta thành ma đầu, rốt cuộc là mục đích gì!
Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân không đào tẩu nữa, đột nhiên ngừng lại, chắp tay trước ngực nghĩa chính ngôn từ, trên mặt cực kỳ tức giận.
- Hắc hắc, muốn thi đấu với chúng ta? Vậy tốt, hai người chúng ta chung một chỗ so với ngươi!
Kiếm Sơ Phật chủ cười lạnh, cùng Cận Tiếu Phật chủ vây quanh Nhiếp Vân ở trung tâm, hai người một trái một phải, phong tỏa toàn bộ thời không chung quanh.
Tu vi đạt tới cấp bậc như bọn hắn, ý niệm có thể tùy thời xoáy lên phong bạo, lực lượng càng vượt qua tưởng tượng, mọi cử động mang theo Thiên Địa chí lý, phong tỏa tất cả đường lui, để cho Nhiếp Vân trốn không thoát.
- Các chẳng lẽ ngươi muốn liên thủ đối phó ta? Mọi người đều là Phật chủ, chẳng lẽ các ngươi ngay cả tôn nghiêm cũng không muốn sao?
Nhiếp Vân tức giận nói.
- Tôn nghiêm? Giết ngươi, không có người biết rõ chuyện này, chúng ta như cũ là Phật chủ cao cao tại thượng!
- Ngươi liền ngoan ngoãn chịu chết đi, yên tâm, sự tình ngươi vẫn làm chưa xong, ta sẽ thay ngươi hoàn thành, an tâm đi thôi!
Kiếm Sơ, Cận Tiếu hai đại Phật chủ đồng thời cười lạnh, không hề che lấp ý nghĩ trong lòng, mãnh liệt ra tay.
Thực lực của hai người đều viễn siêu Kim Thân Vương, đồng thời ra tay, không khí chung quanh như bột nhão sền sệt, đè ép đến chính giữa.
Thiên Địa giống như màn sân khấu, che lại tinh quang.
- Mở cho ta!
Sắc mặt của Nhiếp Vân dữ tợn, song chưởng xé rách ra phía ngoài, nhưng tiếc công kích của hai người giống như tường đồng vách sắt, căn bản không cách nào phá giải, mặc dù lực lượng của hắn cường thịnh gấp đôi, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
- Không có ý tứ, muốn trách thì trách ngươi lòng tham, muốn nhúng chàm Niệm Đà Loa Bỉ Ngạn Hoa!
- Nói cho ngươi biết, thứ này đã bị dự định rồi, ngươi vẫn là chết đi!
Hai đại Phật chủ thấy đối phương bị đọng lại ở bên trong, không có khả năng đào tẩu, liền không che lấp ý nghĩ trong lòng, cười lạnh liên tục, lực lượng điên cuồng đè ép.
- A... Ta nhịn không được rồi!
Đột nhiên, Nhiếp Vân bị hai người áp ở bên trong kêu thảm một tiếng, âm thanh như chim quyên, ngay sau đó bành… một tiếng, cả người lập tức nổ thành bột phấn, xem ra chết không thể chết lại.
- Thằng này làm sao nghèo như vậy, cái gì cũng không lưu lại!
- Có thể là vừa rồi bạo tạc nổ tung một ít gì đó đều vỡ nát, xử lý tai hoạ ngầm này xong, chúng ta nhanh đi thôi!
Đánh chết Nhiếp Vân, hai người nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không trung trừ một tí thịt nát làm cho người khủng bố ra, thì không còn những vật khác, đều nhịn không được thất vọng.
Vốn bọn hắn cho rằng đánh chết Phật chủ thực lực như thế, làm sao đều có thể đạt được một ít bảo vật, hiện tại xem ra Phật chủ này thật sự quá nghèo, căn bản không có một kiện bảo bối.
Nói như vậy, đối phương có thể thật là người ẩn tu, nếu như không, vài món linh binh tuyệt phẩm tổng nên có a...
- Đi!
Tìm một hồi cũng không phát hiện bảo bối, hai đại Phật chủ liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục bay vút đi.
Hô!
Dưới tình huống bọn hắn ai cũng không chú ý, một hạt hơi bụi thật nhỏ, bất tri bất giác đính vào tăng bào của Kiếm Sơ Phật chủ.
Nhiếp Vân đương nhiên sẽ không chết, hắn có Bất Tử Chi Thân, cho dù nổ thành thịt nát cũng có thể lập tức khôi phục.
Hắn có được loại năng lực này, hai vị Phật chủ không biết, cho nên, vừa rồi cố ý giả bộ như không chịu nổi, bị tạc thành bột phấn, thừa dịp hai người không chú ý để cho Tinh Cung hóa thành hạt bụi, bám vào trên quần áo của Kiếm Sơ Phật chủ.
Ở trong mắt hai người Kiếm Sơ, chỉ cần không phải cường giả Tiên Quân, tạc toái khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thế cho nên hai người ai cũng không hoài nghi.
Đối với Nhiếp Vân mà nói, hai thằng này đã vì Niệm Đà Loa Bỉ Ngạn Hoa, hoàn toàn có thể theo ở phía sau, lặng lẽ ra tay, như vậy ngược lại so với mình đi qua sẽ an toàn hơn nhiều!
Vù vù vù!
Hai Phật chủ không có ý thức được bị người tính kế chút nào, chỉ thẳng tắp bay về phía trước.
- Trên người hai thằng này thứ tốt ngược lại không ít... Tiên khí tuyệt phẩm của Phật môn từng người có vài chục kiện...
Nằm ở trong Tinh Cung, Nhiếp Vân vận chuyển thiên phú Thần Thâu Thiên Nhãn, nhìn bảo bối trên thân hai người một lần.
Hai vị Phật chủ này cực kỳ giàu có, mặc dù so với mình còn kém không ít, lại là cường giả có tiền nhất mà mình bái kiến rồi.
- Ân? Công pháp bí tịch của Bồ Đề chi quyền?
Đột nhiên con mắt của Nhiếp Vân thấy được một đồ vật, bàn tay chiêu một cái, một bộ áo cà sa đặc thù xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
Cái áo cà sa này không phải pháp bảo trân quý cỡ nào, nhưng ghi chép võ kỹ lại cực kỳ hiếm thấy.
Đúng là Bồ Đề chi quyền mà vừa rồi Kiếm Sơ Phật chủ thi triển!
Phật môn võ kỹ Bồ Đề chi quyền, cho dù không cách nào so sánh được Nhất Kiếm Phá Trần mà hắn sáng chế, nhưng đã đạt tới tiêu chuẩn của Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ, hơn nữa toàn lực thi triển ra, uy lực vô cùng vô tận, thuộc về võ kỹ cực kỳ thượng thừa của Phật môn.
Tuy bây giờ thực lực của Nhiếp Vân mạnh, nhưng võ kỹ Phật môn lại ít đến thương cảm, chỉ có một Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương Quyền, loại quyền pháp thực lực này, đã xa xa không đủ.
- Thân như Bồ Đề Thụ, tâm giống như gương sáng...
Khúc dạo đầu của Bồ Đề chi quyền là một phen thiền luận, để cho người xem xét như có thể thể hồ quán đỉnh, làm người tỉnh ngộ.
- Quả nhiên là quyền pháp không kém, thiên phú Võ Đạo vận chuyển, tu luyện!
Nhìn trọn bộ quyền pháp một lần, Võ Đạo chi khí của Nhiếp Vân xoay chuyển trong người, lập tức tu luyện tới tình trạng đại thành.