Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn có thực lực Bí Cảnh cửu trọng còn không chịu được, đủ thấy bóng kiếm cực nhanh, đã vượt qua phạm vi linh hồn quan sát.

- Thiên nhãn võ đạo chi khí, kiếm đạo võ đạo chi khí!

Biết rõ kiếm pháp của đối phương mang theo linh hồn công kích, một khi nhìn thẳng thời gian lâu sẽ làm kiếm tâm bản thân bị ảnh hưởng, Nhiếp Vân cũng không hoảng hốt, ánh mắt nhìn thẳng, thiên nhãn võ đạo chi khí cùng kiếm đạo võ đạo chi khí đồng thời vận chuyển, một kiếm đón lấy một kiếm và tấn công đối phương.

Đăng đăng đăng đăng đạp!

Mỗi khi đâm một kiếm, yêu nhân liền biến sắc, hắn liên tục lui về phía sau, liên tục chín chín tám mươi mốt kiếm, yêu nhân lui về phía sau và giơ tay lên.

- Ngừng, ta nhận thua!

Yêu nhân quát.

Bành!

Hắn vừa la lớn, y phục trên người hắn đột nhiên nổ tung, mọi người nhìn thấy lần nữa mới phát hiện y phục trên người hắn xuất hiện vô số lỗ thủng, mỗi một kiếm không sâu, chỉ chạm vào da là dừng nhưng rậm rạp chằng chịt số lượng nhiều làm cho người xem líu lưỡi.

Xem ra vừa rồi chỉ cần lực lượng của Nhiếp Vân hơi tăng lực lượng thêm một chút thì kiếm sẽ đâm vào da thịt của hắn, làm cho hắn bị thương.

- Ha ha, Yêu Vô Cương, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay, đường đường một đời Kiếm Vương, chỉ bằng vào kiếm thuật lại thua một tiểu tử Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, thật sự mất mặt...

Hắc Hùng vốn không hợp với Yêu Vô Cương, lúc này nhìn thấy hắn thê thảm như vậy liền hưng phấn cười to giống như mình vừa xuất lực rất lớn, hắn đắc ý nói không nên lời.

- Vị tiểu huynh đệ này đã lĩnh ngộ cảnh giới mệnh kiếm, ta thua hắn rất bình thường!

Yêu nhân Yêu Vô Cương cũng không cảm thấy có gì nhục nhã, ngược lại ánh mắt nhìn Nhiếp Vân mang theo tán dương.

- Ngươi tên Nhiếp Vân đúng không!

- Đúng!

- Không tệ, tuổi còn trẻ đã lĩnh ngộ cảnh giới mệnh kiếm, phù hợp với yêu cầu của Tinh Quân đại nhân, tốt, ta thấy ngươi không cần tiếp tục ba cửa sau nữa, trực tiếp tiến vào Thiên Quyền Cung trung tâm đi, tìm kiếm kỳ ngộ của mình, nếu như thành công sẽ khống chế Bắc Đẩu tinh cung, thất bại cũng có thể có được Tiên Thiên linh khí, thuận lợi đột phá cảnh giới hiện tại.

Yêu Vô Cương nói.



- Đa tạ tiền bối!

Nghe nói không cần xông ba cửa phía sau, đôi mắt Nhiếp Vân lóe sáng.

- Không cần cám ơn ta, tất cả đều là chính ngươi cố gắng phấn đấu có được, Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đã lĩnh ngộ mệnh kiếm, cho dù ba cửa sau có xông lên, ta cũng có thể cam đoan bọn họ không phải đối thủ của ngươi, nếu đã như thế còn không bằng trực tiếp một chút.

Yêu Vô Cương hừ một tiếng, hắn lật tay sau đó một thanh kiếm bay tới.

Nhiếp Vân vươn tay cầm trường kiếm.

- Thanh Truy Linh Kiếm này là bảo vật quý giá nhất của ta, nó có phẩm chất còn cao hơn kiếm trong tay ngươi, hiện tại tặng cho ngươi, xem như phần thưởng ngươi vượt qua quan thứ tư.

Nói một câu, bàn tay khô gầy của Yêu Vô Cương điểm vào hư không, một cánh cửa thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không biết đi tới nơi nào.

- Đa tạ hai vị!

Biết rõ cánh cửa này đi tới Thiên Quyền Cung trọng yếu nhất trong Bắc Đẩu tinh phủ, Nhiếp Vân cố nén hưng phấn và ôm quyền cảm tạ, lúc này mang theo mọi người đi vào, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

- Tinh Quân đại nhân, người mà ngươi đợi đã tới rồi.

Nhìn thấy đoàn người biến mất trong cánh cửa, Yêu Vô Cương nhìn trời, khóe mắt có một giọt nước mắt chảy xuống.

Hô!

Bọn người Nhiếp Vân đi ra môn hộ, liền xuất hiện ở trong một đại điện rộng lớn, trống trải bao la bát ngát, liếc nhìn không tới cuối cùng, cũng không có cái gì.

- Cái này là hạch tâm của Bắc Đẩu tinh cung? Sao đơn sơ như vậy?

Chứng kiến tràng cảnh trước mắt, Nhiếp Vân không khỏi sững sờ.

Bắc Đẩu tinh cung, dựa theo khí tức chứng kiến ở bên ngoài, trong đại điện nên cực kỳ huy hoàng mới phải, sao trống trải như vùng quê, hoàn toàn không giống như tưởng tượng.

- Đã đến, đã đến, Nhiếp Vân, nhanh tế luyện ra Thất kiếm, câu thông Kiếm Cung chi linh!

Đối với Nhiếp Vân kỳ quái, Minh Hồng ở trạng thái linh hồn lộ ra vẻ mặt hưng phấn.



- Tế ra Thất kiếm? Được!

Nhiếp Vân gật đầu, bàn tay điểm một cái, Bắc Đẩu Thất kiếm liền bay đến không trung.

- Khặc khặxxxxxx, thu!

Thất kiếm vừa mới xuất hiện, cách đó không xa vang lên một tiếng cười khặc khặxxxxxx, không trung xuất hiện một thủ ấn cự đại, triệt để bao phủ Thất kiếm ở bên trong, hô... biến mất khỏi tại chỗ.

- Minh Hinh?

Chứng kiến tình cảnh này, cảm nhận được khí tức đặc thù vừa rồi, Nhiếp Vân lập tức minh bạch chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn về phía Minh Hồng, ánh mắt lộ ra sát ý nồng đậm.

- Minh Hồng, không nghĩ tới ngươi hiến tế linh hồn lại vẫn phản bội ta!

Hiện ở loại tình huống này, người ngu đi nữa cũng đã nhìn ra, Minh Hồng này hiến tế linh hồn, quy thuận Nhiếp Vân chỉ là nói dối, mục đích thực sự là vì giờ khắc này, để cho Minh Hinh cướp Thất kiếm đi!

Muốn triệt để luyện hóa Bắc Đẩu tinh cung, Thất kiếm khẳng định có tác dụng rất trọng yếu, nếu không cũng sẽ không yêu cầu nhất định phải tập hợp đủ rồi.

Trước kia Minh Hinh tiến vào Tinh Cung, nhưng không có Thất kiếm, cũng chính bởi vì vậy không cách nào luyện hóa Tinh Cung, Minh Hồng giả ý quy hàng, mục đích đúng là vì thời khắc này, để cho Nhiếp Vân xuất kỳ bất ý, lấy đi Thất kiếm!

Tâm tư thật độc ác!

Bất quá, để cho người kỳ quái chính là, vì sao Minh Hồng rõ ràng hiến tế linh hồn rồi, Nhiếp Vân nhìn rõ linh hồn của đối phương, vì sao còn có thể che dấu tâm tư ngoan độc như thế, giấu diếm được hắn?

- Ha ha, Hoàng Vương đại nhân thủ đoạn thông thiên, đã sớm đoán ra có thể sẽ có loại tình huống này, chuẩn bị cho ta hai linh hồn cộng sinh cùng một chỗ, hiến tế cho ngươi bất quá là một người trong đó mà thôi, cho dù giết ta cũng vô dụng, hiện tại Minh Hinh đạt được Thất kiếm, nhất định sẽ rất nhanh luyện hóa Tinh Cung, đến lúc đó, các ngươi đều phải chết!

Minh Hồng cất tiếng cười to, thanh âm bén nhọn khó nghe, chói tai đến cực điểm.

- Có thể vì Hoàng Vương đại nhân mà chết, là vinh dự của ta, muốn ta quy thuận con sâu cái kiến như ngươi, ngươi xuân thu đại mộng đi thôi... Ha ha!

Minh Hồng vừa cười vừa nói, trong mắt nhìn về phía Nhiếp Vân mang theo đùa cợt đậm đặc, tựa hồ từ trong thực chất không để Nhiếp Vân ở trong lòng.

Người Linh giới trời sinh cảm thấy cao quý, sao cam tâm khuất phục Nhân tộc?

- Có thể vì Hoàng Vương đại nhân mà chết, đích thật là tận trung, bất quá, chẳng lẽ ngươi thực cho rằng ta triệt để tin tưởng ngươi? Ha ha, không nghĩ tới sứ giả Linh giới như ngươi, ánh mắt cũng quá kém đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK