Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tốt, tốt. Dám động thủ với đệ tử cũ, xem ra khi nhập môn lời nói của Viên Kim trưởng lão ngươi không đặt ở trong lòng rồi. Hôm nay tới đây là thôi, tuy nhiên, ngươi chết chắc rồi. Không ai cứu được ngươi đâu.

Tráng hán Thiết Hợp kia gian nan đứng dậy, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi. Vừa rồi Nhiếp Vân động thủ nhưng cũng không hạ tử thủ, cho nên khiến cho hắn mất mặt, nhưng mà thương thế cũng không quá nặng.

Chỉ là dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được, bằng vào sức chiến đấu Hạp Hư cảnh trung kỳ lại bị người ta đánh một cái tát bay ra ngoài. Bị thua một cách đơn giản như vậy, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.

Tuy nhiên hắn cũng không phải là người ngu, hắn biết người này có thể dùng một cái tát đánh bay mình, như vậy lực lượng này hắn không thể nào kháng cự được. Sau khi lưu lại một câu độc ác, hắn quay đầu, hừ lạnh một tiếng rồi định đi.

- Chúng ta đi.

Những người khác thấy Thiết Hợp cũng chịu thiệt, cũng biết thiếu niên nhìn như vô hại này không dễ chọc, mọi người đều theo sát Thiết Hợp, định rời đi.

- Đi? Ta cho các ngươi ra sao? Đến chỗ của ta om sòm một hồi còn muốn rời đi? Ngươi cho rằng tiểu viện của ta là khách điếm hay là chỗ tự do ra vào?

Đi dược vài bước thì Nhiếp Vân đột nhiên xuất hiện ngăn đường.

Người thiện bị người lấn, ngựa thiện bị người cưỡi. Vô luận tới đâu cũng như vậy. Đã quyết định ra tay, bỏ qua như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả.

- Sao nào? Ngươi còn muốn giữ lại chúng ta hay soa? Đừng tưởng rằng có thể đánh thắng ta đã là lợi hại. Ta ở trong Huyễn Thương minh cũng chỉ có thực lực trung hạ đẳng, ta khuyên ngươi một câu, nếu như không muốn chết thì lập tức tránh ra, cũng tự mình mang đồ tới Huyễn Thương minh xin lỗi. Nếu không, chỉ cần tội danh khiêu chiến đệ tử cũ, ngươi có chết một trăm lần cũng không đủ.

Lui về phía sau một bước, Thiết Hợp nhướng mày nói.

Đệ tử cũ bắt nạt đệ tử nhập môn là quy củ từ trước tới nay, Hóa Vân tông cũng mặc kệ. Mục đích chính là vì đả kích vẻ cao ngạo của đám đệ tử mới tới, khiến cho bọn hắn chăm chú tu hành. Hiện tại thân là người tới giáo huấn người khác mà lại bị vũ nhục. Tương đương với đánh vào mặt của đám đệ tử lâu năm. Một khi đi ra ngoài, chuyện hắn mất mặt là khó tránh khỏi. Nhưng mà nhất định chuyện này sẽ tạo thành sóng to gió lớn, tranh giành mặt mũi, thành lập thanh danh. Bất luận từ điểm nào, đệ tử cũ sẽ không bỏ qua cơ hội này, giết gà dọa khỉ, xác lập uy nghiêm.

- Không sai, nếu như thức thời thì nhanh chóng đưa ra chỗ tốt, phân cho chúng ta, cầu xin chúng ta đừng nói ra. Nếu cảm thấy không được, sảng khoái nhất thời, về sau nhất định sẽ bị đệ tử lâu năm trả thù, sống không bằng chết.

- Không biết có bao nhiêu đệ tử lâu năm giống như ngươi vậy, ỷ vào thực lực của bản thân mà chống lại đệ tử cũ. Cuối cùng đều bị giáo huấn rất thảm, thậm chí còn có một ít người bị tra tấn tới chết. Ngươi tự xem mà xử lý đi.



- Chúng ta thừa nhận thực lực ngươi rất mạnh, mạnh hơn chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta ở trong minh chỉ là đệ tử trụ cột nhất, cao thủ trong minh nhiều như mây, không muốn bị trả thù thì xuất ra thứ tốt, bị miệng chúng ta. Như vậy khi trở về chúng ta sẽ không bẩm báo, coi như là chưa tới tiểu viện ngươi, bằng không.. Ha ha......

Thiết Hợp nói xong, lại có mấy tên đệ tử cũ hừ lạnh.

- Xem ra các ngươi vẫn nghĩ ta không dám làm gì các ngươi đúng không?

Nghe thấy những đệ tử lâu năm này bị đánh mà vẫn còn khí thế hào hùng như vậy, Nhiếp Vân giận quá hóa cười.

Thực sự không biết xấu hổ.

Không ngờ tới trong đám đệ tử hạch tâm Hóa Vân tông lại có tồn tại cực phẩm như vậy.

Bị người ta đnáh, chẳng những không biết hối cải mà còn muốn chỗ tốt... Thực sự không biết xấu hổ tới cực điểm.

- Chúng ta chỉ nói rõ thiệt hơn mà thôi. Lập tức tránh ra, bằng không dừng tưởng rằng đánh bại được ta là có thể đánh bại được nhiều người như chúng ta a. Bày trận.

Thiết Hợp quát lạnh một tiếng, mấy đệ tử cũ sau lưng hắn lập tức tập trung lại một chỗ, dường như muốn bố trí trận pháp nào đó. Bọn hắn không tin năm sáu đệ tử cũ Hạp Hư cảnh lâu năm lại không đánh lại một đệ tử mới nhập môn.

- Bày trận, bày trận con bà ngươi. Tất cả đều nằm xuống cho ta.

Hai mắt Nhiếp Vân nheo lại, hét lớn một tiếng, thi triển thiên phú Tiên Âm sư. Vừa mới vang vọng thì thanh âm làm cho linh hồn đám người này lập tức rung động.

Biết rõ những người này thực lực kém hơn mình, nhưng mà một khi bày trận nhất định thực lực không kém, vạn nhất giống như Lôi Thàn Thiên tiên trận trước đó thì hỏng. Tuy rằng không tới mức sợ hãi, nhưng mà chung quy cũng là một chuyện phiền phức.

Tiếng đùng đùng vang vọng không dứt.



Trong vòng một hô hấp, Thiết Hợp và mấy đệ tử hạch tâm phía sau đã nằm trên mặt đất.

Câu nói đầu tiên đã khiến cho mấy người này nằm trên mặt đất, cũng không phải thiên phú Tiên Âm sư của Nhiếp Vân mạnh, mà là linh hồn hắn mạnh hơn những người này, đã đạt tới hình thái thứ ba của Linh cấp đỉnh phong, hơn nữa mới vừa rồi ra tay đã lưu lại ấn tượng cường đại trogn đầu mọi người. Cho nên lúc này mới làm cho đám người kia choáng váng.

- Đã tới thì để lại một ít đồ đi.

Một câu chấn nhiếp rất nhiều đệ tử hạch tâm, chân Nhiếp Vân bước về phía trước một bước, đi tới trước mặt Thiết Hợp, dùng ngón tay làm kiếm, đột nhiên điểm qua.

- Ngươi thực sự dám ra tay động thủ với đệ tử cũ?

Không ngờ tới trận pháp còn chưa bố trí thành công thì đã bị thiếu niên trước mắt rống cho một tiếng chóng mặt, Thiết Hợp bị dọa tới mức sắc mặt xám ngoét, hai tay đẩy ra, quay người bỏ chạy.

Đệ tử mới nhập môn, cho dù biết rõ đệ tử cũ không phải là đối thủ thì cũng không dám phản kháng. Mà bây giờ tiểu tử này chẳng những phản kháng mà còn tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn vượt quá nhận thức của hắn.

- Muốn đi sao?

Không muốn nói nhảm với đối phương, kiếm quang trên đầu ngón tay bắn ra, đâm về phía đùi phải đang chạy như điên của Thiết Hợp.

Phanh.

Chỉ thoáng một cái đùi của tráng hán này trực tiếp nổ thành bụi phấn.

- ah.... Ngươi dám phế ta?

Đùi phải bị nổ tung, lúc này Thiết Hợp mới chính thức cảm thấy sợ hãi, đồng tử co rút lại, té ngã xuống mặt đất.

Chân bị chém rụng, tìm Trị Liệu sư hoặc là người thực lực mạnh mẽ còn có thể chữa trị. Thế nhưng bị đánh nát đã cơ hồ mất đi loại khả năng này. Cho dù trị liệu sư toàn lực trị liệu thì cũng chỉ có thể khiến cho tứ chi tái sinh, thế nhưng... Ai nguyện ý cứu một gia hỏa tàn phế như hắn cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK