Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó hắn hoài nghi Đan Thần Chúa Tể chính là cổ thi sống lại. Hoặc là bị cổ thi đoạt xá. Thế nhưng bây giờ nhìn lại dường như cũng không phải như vậy. Bóng đen này tạo thành thân thể đơn độc, cũng không giống Đan Thần Chúa Tể, quan hệ của hai người chắc hẳn là hợp tác, đương nhiên còn khả năng là. . . Ký sinh!

Nếu như hắn đoán không sai, chắc hẳn bóng đen này ký sinh trên người Đan Thần Chúa Tể, dựa vào thứ gì đó duy trì sinh mạng, dần dần tăng trưởng.

Bất quá rốt cuộc nó là dạng vậy gì, tới bây giờ chỉ có thể bắt lại Đan Thần Chúa Tể rồi hỏi mà thôi.

- Xem ra vẫn phải sớm tăng thực lực lên!

Mặc dù không biết cổ thi và bóng đen rốt cuộc là cái gì. Thế nhưng Nhiếp Vân vẫn cảm nhận được áp lực nồng đậm, từ nay về sau, sợ rằng phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.

Ngẩng đầu nhìn về phía cổ thuyền trước mắt, linh hồn của Nhiếp Vân lần nữa lan tràn qua.

Biết đạo bóng đen đã biến mất, lần này linh hồn của hắn không có chút lưu tình nào đấu đá lung tung, trong chớp mắt, một đoàn ý niệm đã bị hắn bắt ra ngoài.

Dấu vết linh hồn của Đan Thần Chúa Tể!

Trước đó Tử Đồng Bất Hủy còn đang kỳ quái một khi Đan Thần Chúa Tể ẩn nấp, kỳ quái hắn dựa vào cái gì mà có thể tìm được. Đương nhiên, thứ hắn dựa vào chính là cái này!

Có dấu vết linh hồn của đối phương, thậm chí là một bộ phận của linh hồn, muốn tìm được đối phương còn không phải đơn giản hay sao?

Sưu!

Búng ngón tay một cái, đoàn ý niệm này đã bị hắn giam cầm lại.

Nếu như đánh chết đoàn ý niệm này, nhất định sẽ dẫn tới Đan Thần Chúa Tể cảnh giác. Thế nhưng lưu lại, đối phương dựa vào sự cổ quái của bóng đen, cho là mình sẽ không có cách nào luyện hóa cổ thuyền, khi đó sẽ xem nhẹ việc này.

- Luyện hóa!

Xử lý xong ý niệm phía trên cổ thuyền, tinh thần của Nhiếp Vân hoàn toàn bao phủ, lục soát toàn bộ cổ thuyền.

Không hổ là bảo bối mà Đan Thần Chúa Tể không biết đã tốn bao nhiêu bảo vật luyện chế mà thành. So với tất cả thần binh Chúa Tể của hắn đều lợi hại hơn. Trong hai hô hấp đã bị hắn hoàn toàn luyện hóa thành bảo bối của mình.

- Chữa trị!

Nhìn mũi thuyền bị Tử Đồng Bất Hủy đụng phải, Nhiếp Vân cũng không lo lắng mà nhẹ nhàng đánh ra một trảo. Mấy món thần binh Chúa Tể còn dư lại trên tay bay đi, dung hợp hoàn mỹ vào một chỗ với cổ thuyền.



Mặc dù bây giờ Nạp Vật thế giới còn không thể sao chép được thần binh Chúa Tể. Thế nhưng tài liệu đầy đủ, luyện chế thần binh Chúa Tể vẫn rất đơn giản.

Rất nhanh, chỗ vỡ tan của cổ thuyền đã được hoàn toàn chữa trị, dung hợp vài món thần binh Chúa Tể, uy lực so với trước đó còn mạnh mẽ hơn!

- Không tệ, đi ra ngoài đi!

Lần nữa nhìn một hồi, Nhiếp Vân hài lòng gật đầu một cái, lúc này thân thể mới nhoáng một cái, trở lại Hỗn Độn Chí Tôn vực.

- Chủ nhân, bây giờ chúng ta đuổi theo đối phương hay là chờ nữa?

Thấy hắn xuất hiện, Tử Đồng Bất Hủy đi tới rồi hỏi.

- Trước tiên đừng có gấp, người này vô cùng cảnh giác, vẫn còn đang chạy trốn, bây giờ nếu đuổi. Như vậy sẽ chỉ ép hắn trốn xa hơn mà thôi!

Có dấu vết linh hồn của đối phương, rất dễ dàng đoán ra vị trí, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, cũng không nóng nảy.

Lúc này Đan Thần Chúa Tể đang giống như chó nhà có tang vậy. Nhất định đang hoảng sợ không trốn thoát. Nếu như thật sự đuổi theo, như vậy đối phương sẽ chạy nhanh hơn. Vì thế không bằng án binh bất động, đợi hắn dừng lại rồi lại nói sau.

- Vậy chúng ta đi nơi nào đây?

Nghe thấy không đuổi, Tử Đồng Bất Hủy lại gãi đầu một cái.

- Trước tiên lấy những dược liệu này đi a, đây đều là đồ tốt, không thể lãng phí.

Nhiếp Vân cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn vào trên dãy núi phía dưới.

Dược liệu trên dãy núi chỗ nào cũng có, là tâm huyết vô số năm của Đan Thần Chúa Tể, rất nhiều dược liệu, đối với việc tăng lên thực lực, gia tăng sức chiến đấu đều có hiệu quả, lần này coi như là tiện nghi cho đám người Nhiếp Vân.

- Thu!

Khẽ hô một tiếng, bàn tay của Nhiếp Vân lăng không chộp xuống phía dưới.

Bàn tay biến thành chưởng ấn đầy trời, bao phủ tất cả đỉnh núi, nhẹ nhàng chộp một trảo, đỉnh núi lập tức bị nhấc lên khỏi mặt đất. Sưu một cái, trong nháy mắt đã bị hắn thu vào trong Nạp Vật thế giới.

Những dược liệu này nếu như thu đi đơn thuần, như vậy sẽ chỉ lãng phí, dù sao tám chín phần mười đều chưa thành thục. Vì để tránh phiền toái, Nhiếp Vân trực tiếp lấy đi ngọn núi. Như vậy, tới Nạp Vật thế giới, những dược liệu này vẫn còn có thể tiếp tục sinh trưởng, không lãng phí một chút nào.



- Cái này. . .

Đám người Tiêu Diêu Tiên thấy động tác này, toàn bộ đều trố mắt nhìn nhau, mỗi người đều im lặng không nói được gì.

Ngay cả núi cũng lấy đi. . . Quá hung ác a.

- Đi, tìm một chỗ uống rượu! Nghỉ ngơi mấy ngày, chờ hắn dừng lại rồi chúng ta lại đi bắt!

Lấy núi đi, Nhiếp Vân cười một tiếng, lại vung tay lên, lúc này mấy người bay về phía thành thị gần nhất.

Thành thị này bởi vì ở gần Đan Thần cốc cho nên cũng bị gọi là Đan Thần thành. Về phần trước kia tên gọi cụ thể là gì, thời gian quá lâu cho nên cũng không có người nào biết.

Tiến vào Đan Thần thành, mọi người đi thẳng tới tửu lâu lớn nhất.

Tới tửu lâu, vừa uống rượu vừa chờ. Tới ngày thứ năm, Nhiếp Vân triệu tập mọi người lại một chỗ, khẽ mỉm cười nói.

- Hắn đã dừng lại, mọi người đi theo ta!

Ầm!

Cổ thuyền to lớn bay lên, mọi người đồng loạt đáp xuống thân thuyền, bắn thẳng về một hướng rồi bay đi.


- Đây là cổ thuyền mà Đan Thần cốc biến hóa thành? Không nghĩ tới ngươi lại luyện hóa được!


Nhìn cổ thuyền dưới chân, Tiêu Diêu Tiên bất đắc dĩ lắc đầu.


Trước tiên không nói bên trên cổ thuyền có dấu vết linh hồn của những Chúa Tể khác, chỉ riêng luyện hóa thần binh Chúa Tể khổng lồ như vậy. Đổi lại là hắn, nếu như không có mấy năm căn bản không hoàn thành được. Mà đối phương. . . Lúc này thời gian mới được bao lâu chứ?


Thôi a, đừng tìm tên biến thái này so sánh, người so với ngươi lại tức chết người a.


Tốc độ của cổ thuyền thần binh Chúa Tể cực nhanh, so với Phá Thần chu trước đó còn nhanh mấy chục lần. Cũng may, bởi vì như vậy cho nên bọn họ ước chừng chỉ bay một ngày thì đã dừng lại ở một nơi hoang dã yên tĩnh.


- Đan Thần Chúa Tể đang ở gần đây, các ngươi đợi ở phía trong cổ thuyền này trước, chớ vội đi ra ngoài, tránh đánh rắn động cỏ!


Nhiếp Vân nói một câu, bàn tay chộp ra một trảo, đông thời thu cổ thuyền và mọi người vào trong Nạp Vật thế giới. Sau khi chọn phương hướng, khí tức toàn thân ẩn ngấp, biến thành một thiếu niên cực kỳ bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK