- Lên đi, ở chỗ ta có ba kiện Linh binh tuyệt phẩm, có lẽ còn có thể bảo hộ chúng ta lao ra bốn năm trăm thước.
Nhìn thấy tình cảnh này, Di Tĩnh cũng biết tình thế nguy cấp, không thể tiếp tục do dự cho nên mới vội vàng nói.
- Vậy thì đi thôi.
Nghe nàng nói còn có ba kiện linh binh tuyệt phẩm, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Khe nứt chỉ có bốn năm trăm thước, ba kiện Linh binh tuyệt phẩm có lẽ có thể trợ giúp hai người cố gắng lao ra ngoài.
Mặc kệ hai người hiện tại có thù hay không, trước tiên phải chạy ra ngoài mới là vương đạo.
- Phạm vi bao phủ của linh binh tuyệt phẩm ta không lớn, ngươi... tới gần đây một ít.
Thấy Nhiếp Vân đồng ý, sắc mặt Di Tĩnh đột nhiên đỏ lên.
- Được.
Nhiếp Vân biết rõ lúc này cũng không phải là lúc so đo nhiều như vậy, hắn tiến lên hai bước, đi tới trước mặt nữ nhân này.
- Như vậy... còn chưa đủ, ôm lấy ta..
Di Tĩnh nói.
- Ôm ngươi sao?
Nhiếp Vân gật đầu, trực tiếp ôm nữ nhân này vào trong ngực.
động tác kiều diễm như trước kia cũng đã phát sinh, như vậy có ôm cũng không có gì.
Linh binh tuyệt phẩm tuy rằng có thể biến hóa lớn nhỏ, nhưng mà càng nhỏ thì sức chống cực càng mạnh, nên như lớn quá, chỉ sợ mới đi vào khe nứt đã vỡ vụn, căn bản không đủ dùng xông qua khoảng cách bốn năm trăm thước.
- Đi.
bi đối phương ôm vào trong ngực, cảm nhận lồng ngực rộng lớn của Nhiếp Vân, Di Tĩnh cũng không dám nghĩ nhiều mà bàn chân đạp mạnh, Thiên hành chi khí vạn chuyển, bắn thẳng vào trong khe nứt, đồng thời bàn tay ngọc giơ lên, hai người cùng lúc được một vật giống như mai rùa bao phủ.
- Linh binh phòng ngự?
Nhìn thấy cái mai rùa này, Nhiếp Vân đã biết đây là một kiện linh binh phòng ngự tuyệt phẩm, hắn không khỏi tặc lưỡi.
Di Hoa này quả thực đủ coi trọng với vị muội muội này, rốt cuộc đã cho nàng bao nhiêu bảo bối? Riêng kiện Linh binh này, giá trị cũng phải tới mấy vạn khỏa linh thạch thượng phẩm.
- Xông vào!
Hai người ôm lấy nhau, lập tức chui vào trong vết nứt không gian, vừa đi về phía trước, còn chưa tới mười thước thì đã nhìn thấy mai rùa trong chớp mắt hóa thành tro bụi, biến mất không thấy gì nữa.
- Tại sao lại mạnh như vậy chứ?
Hai người bọn họ đều đang thi triển thiên phú Thiên Hành sư, tốc độ mau lẹ kinh người, vừa mới đi về phía trước chưa tới mười giây, vừa mới tiến vào khe nứt còn chưa được một phần ngàn giây, thời gian ngắn ngủi như vậy lại khiến cho một kiện Linh Binh tuyệt phẩm bị hủy hoại, trình độ cường đại của khe nứt đã vượt quá tưởng tượng của hai người!
Ông!
Ngay khi Nhiếp Vân đang khiếp sợ thì một đạo thanh âm vang lên, hắn đã nhìn thấy người bị xiết chặt lần nữa, lại được một bảo bối chắn ở bên ngoài.
Lúc này dường như Di Tĩnh cũng biết uy lực của khe nứt thật sự quá lớn cho nên ôm Nhiếp Vân rất chặt.
Nhiếp Vân chỉ cảm thấy ngực mình có cảm giác mềm mại, đối phương kiên quyết dán vào ngực của hắn, dường như hai người hoàn toàn hòa tan vào làm một, biến thành một vậy.
Thời điểm sinh tử nguy nan, giữa hai người dường như không còn cừu hận gì nữa, chỉ có tín niệm dựa sát vào nhau mà thôi.
Phanh!
Kiện Linh Binh tuyệt phẩm thứ hai cũng triệt để vỡ vụn, lần này hai người cũng chỉ đi được chừng ba mươi thước, khoảng cách với cửa ra khe nứt vẫn còn một đoạn rất lớn.
Ông!
Kiện Linh binh tuyệt phẩm thứ ba của Di Tĩnh cũng là cuối cùng một kiện xuất hiện, bao phủ trên thân thể hai người chặn công kích của khe nứt.
Bất quá, cho dù có ngăn cản thì chỉ sợ cũng chỉ là nhất thời, hai người sẽ nhanh chóng bị khe nứt đánh thành tro bụi, ngay cả cặn bã cũng không thừa.
Dù sao hai kiện Linh Binh tuyệt phẩm cũng chỉ có thể làm cho hai người đi được hơn ba mươi thước, khoảng cách so với bốn năm trăm thước còn một đoạn đường rất xa.
Cúi đầu nhìn lại phía dưới, không gian chỗ liễn xa lúc này đã bị lỗ đen bao phủ toàn bộ, cho dù muốn quay lại cũng không còn kịp.
Cấm chế của Tử Hoa Động Phủ ở bên ngoài nếu như còn thì có lẽ cũng có thể ngăn cản được mấy tức. Nhưng mà cấm chế đã bị loại bỏ toàn bộ, ngay cả hư không loạn lưu cũng ngăn cản không nổi, chớ đừng nói là cái khe nứt này.
- Thử Dời thiên phù lục xem. Ngươi đi mau!
-
Ngay khi Nhiếp Vân cảm thấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì đột nhiên nghe thấy tiếng linh hồn chấn động trong đầu. Di Tĩnh trong ngực hắn đột nhiên nhét một khỏa Dời thiên phù lục vào ngực hắn rồi đột nhiên bóp nát nó.
- Cái gì? Không...
Nhiếp Vân không nghĩ tới tiểu nữu này lại làm như vậy, hắn không nhịn được có chút sững sờ, vội vàng hô lớn, bất quá đã muộn. Lúc này hắn đã cảm thấy thân thể mình bị một cỗ lực lượng không gian xé rách, lập tức biến mất tại chỗ.
Sử dụng Dời thiên phù lục phải ở trong không gian ổn định, hiện tại Di Tĩnh đang duy trì Linh Binh tuyệt phẩm ngăn cản khe nứt bên ngoài, căn bản không thể cùng đi. Nếu như cưỡng ép cùng đi mà nói... nhất định hai người sẽ cùng chết.
Chính là bởi vì biết rõ nguyên nhân này cho nên Nhiếp Vân mới phát ra tiếng kinh hô như vậy. Ngay khi thân thể biến mất thì Nhiếp Vân dường như nhìn thấy kiện Linh Binh tuyệt phẩm cuối cùng triệt để vỡ vụn, hắn lại lần nữa nhìn thấy một kiện Linh binh tuyệt phẩm phi hành xuất hiện. Trong thời gian không tới một phần vạn hô hấp, Linh Binh phi hành hóa thành từng hạt bụi, biến mất tại chỗ.
Sưu!
trong đầu Nhiếp Vân cảm thấy mê muội một hồi, khi xuất hiện lần nữa đã rơi vào trên một sơn mạch.
Sơn mạch này ở chỗ hoang dã, hoàn toàn khác với sơn mạch một màu xanh ngắt lúc trước, xem ra Dời thiên phù lục không biết vì nguyên nhân gì đã khiến cho hắn triệt để thoát khỏi chỗ kia.
- Di Tĩnh!
Nhớ tới tình cảnh lúc đào tẩu , Nhiếp Vân vội vàng triển khai Thiên nhãn nhìn ra chung quanh, thế nhưng khi hàng ức vạn dặm hắn cũng không có phát hiện ra bóng dáng của nữ nhân này, cũng không tìm được sơn mạch cổ quái trước kia nữa.
Thậm chí truy tung chi khí còn tiến hành cảm ứng đối với khí tức của nàng cũng không có chút cảm ứng nào, giống như nàng triệt để biến mất trên thế giới này, chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
- Chẳng lẽ... Nàng chết rồi sao?
Nắm tay Nhiếp Vân xiết chặt, sắc mặt trở nên rất là khó coi.
Tình huống lúc đó nguy hiểm tới cực điểm, nàng hoàn toàn có cơ hội đào tẩu. Vì sao lại để cho mình rời đi trước?
Hắn và nàng cũng không có thân tình, hữu nghị, nếu có cũng chỉ là cừu hận, vì sao nàng lại có thể làm như vậy, để cho chính nàng ở lại nơi nguy hiểm đó?
Nhìn thấy tình cảnh này, Di Tĩnh cũng biết tình thế nguy cấp, không thể tiếp tục do dự cho nên mới vội vàng nói.
- Vậy thì đi thôi.
Nghe nàng nói còn có ba kiện linh binh tuyệt phẩm, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Khe nứt chỉ có bốn năm trăm thước, ba kiện Linh binh tuyệt phẩm có lẽ có thể trợ giúp hai người cố gắng lao ra ngoài.
Mặc kệ hai người hiện tại có thù hay không, trước tiên phải chạy ra ngoài mới là vương đạo.
- Phạm vi bao phủ của linh binh tuyệt phẩm ta không lớn, ngươi... tới gần đây một ít.
Thấy Nhiếp Vân đồng ý, sắc mặt Di Tĩnh đột nhiên đỏ lên.
- Được.
Nhiếp Vân biết rõ lúc này cũng không phải là lúc so đo nhiều như vậy, hắn tiến lên hai bước, đi tới trước mặt nữ nhân này.
- Như vậy... còn chưa đủ, ôm lấy ta..
Di Tĩnh nói.
- Ôm ngươi sao?
Nhiếp Vân gật đầu, trực tiếp ôm nữ nhân này vào trong ngực.
động tác kiều diễm như trước kia cũng đã phát sinh, như vậy có ôm cũng không có gì.
Linh binh tuyệt phẩm tuy rằng có thể biến hóa lớn nhỏ, nhưng mà càng nhỏ thì sức chống cực càng mạnh, nên như lớn quá, chỉ sợ mới đi vào khe nứt đã vỡ vụn, căn bản không đủ dùng xông qua khoảng cách bốn năm trăm thước.
- Đi.
bi đối phương ôm vào trong ngực, cảm nhận lồng ngực rộng lớn của Nhiếp Vân, Di Tĩnh cũng không dám nghĩ nhiều mà bàn chân đạp mạnh, Thiên hành chi khí vạn chuyển, bắn thẳng vào trong khe nứt, đồng thời bàn tay ngọc giơ lên, hai người cùng lúc được một vật giống như mai rùa bao phủ.
- Linh binh phòng ngự?
Nhìn thấy cái mai rùa này, Nhiếp Vân đã biết đây là một kiện linh binh phòng ngự tuyệt phẩm, hắn không khỏi tặc lưỡi.
Di Hoa này quả thực đủ coi trọng với vị muội muội này, rốt cuộc đã cho nàng bao nhiêu bảo bối? Riêng kiện Linh binh này, giá trị cũng phải tới mấy vạn khỏa linh thạch thượng phẩm.
- Xông vào!
Hai người ôm lấy nhau, lập tức chui vào trong vết nứt không gian, vừa đi về phía trước, còn chưa tới mười thước thì đã nhìn thấy mai rùa trong chớp mắt hóa thành tro bụi, biến mất không thấy gì nữa.
- Tại sao lại mạnh như vậy chứ?
Hai người bọn họ đều đang thi triển thiên phú Thiên Hành sư, tốc độ mau lẹ kinh người, vừa mới đi về phía trước chưa tới mười giây, vừa mới tiến vào khe nứt còn chưa được một phần ngàn giây, thời gian ngắn ngủi như vậy lại khiến cho một kiện Linh Binh tuyệt phẩm bị hủy hoại, trình độ cường đại của khe nứt đã vượt quá tưởng tượng của hai người!
Ông!
Ngay khi Nhiếp Vân đang khiếp sợ thì một đạo thanh âm vang lên, hắn đã nhìn thấy người bị xiết chặt lần nữa, lại được một bảo bối chắn ở bên ngoài.
Lúc này dường như Di Tĩnh cũng biết uy lực của khe nứt thật sự quá lớn cho nên ôm Nhiếp Vân rất chặt.
Nhiếp Vân chỉ cảm thấy ngực mình có cảm giác mềm mại, đối phương kiên quyết dán vào ngực của hắn, dường như hai người hoàn toàn hòa tan vào làm một, biến thành một vậy.
Thời điểm sinh tử nguy nan, giữa hai người dường như không còn cừu hận gì nữa, chỉ có tín niệm dựa sát vào nhau mà thôi.
Phanh!
Kiện Linh Binh tuyệt phẩm thứ hai cũng triệt để vỡ vụn, lần này hai người cũng chỉ đi được chừng ba mươi thước, khoảng cách với cửa ra khe nứt vẫn còn một đoạn rất lớn.
Ông!
Kiện Linh binh tuyệt phẩm thứ ba của Di Tĩnh cũng là cuối cùng một kiện xuất hiện, bao phủ trên thân thể hai người chặn công kích của khe nứt.
Bất quá, cho dù có ngăn cản thì chỉ sợ cũng chỉ là nhất thời, hai người sẽ nhanh chóng bị khe nứt đánh thành tro bụi, ngay cả cặn bã cũng không thừa.
Dù sao hai kiện Linh Binh tuyệt phẩm cũng chỉ có thể làm cho hai người đi được hơn ba mươi thước, khoảng cách so với bốn năm trăm thước còn một đoạn đường rất xa.
Cúi đầu nhìn lại phía dưới, không gian chỗ liễn xa lúc này đã bị lỗ đen bao phủ toàn bộ, cho dù muốn quay lại cũng không còn kịp.
Cấm chế của Tử Hoa Động Phủ ở bên ngoài nếu như còn thì có lẽ cũng có thể ngăn cản được mấy tức. Nhưng mà cấm chế đã bị loại bỏ toàn bộ, ngay cả hư không loạn lưu cũng ngăn cản không nổi, chớ đừng nói là cái khe nứt này.
- Thử Dời thiên phù lục xem. Ngươi đi mau!
-
Ngay khi Nhiếp Vân cảm thấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì đột nhiên nghe thấy tiếng linh hồn chấn động trong đầu. Di Tĩnh trong ngực hắn đột nhiên nhét một khỏa Dời thiên phù lục vào ngực hắn rồi đột nhiên bóp nát nó.
- Cái gì? Không...
Nhiếp Vân không nghĩ tới tiểu nữu này lại làm như vậy, hắn không nhịn được có chút sững sờ, vội vàng hô lớn, bất quá đã muộn. Lúc này hắn đã cảm thấy thân thể mình bị một cỗ lực lượng không gian xé rách, lập tức biến mất tại chỗ.
Sử dụng Dời thiên phù lục phải ở trong không gian ổn định, hiện tại Di Tĩnh đang duy trì Linh Binh tuyệt phẩm ngăn cản khe nứt bên ngoài, căn bản không thể cùng đi. Nếu như cưỡng ép cùng đi mà nói... nhất định hai người sẽ cùng chết.
Chính là bởi vì biết rõ nguyên nhân này cho nên Nhiếp Vân mới phát ra tiếng kinh hô như vậy. Ngay khi thân thể biến mất thì Nhiếp Vân dường như nhìn thấy kiện Linh Binh tuyệt phẩm cuối cùng triệt để vỡ vụn, hắn lại lần nữa nhìn thấy một kiện Linh binh tuyệt phẩm phi hành xuất hiện. Trong thời gian không tới một phần vạn hô hấp, Linh Binh phi hành hóa thành từng hạt bụi, biến mất tại chỗ.
Sưu!
trong đầu Nhiếp Vân cảm thấy mê muội một hồi, khi xuất hiện lần nữa đã rơi vào trên một sơn mạch.
Sơn mạch này ở chỗ hoang dã, hoàn toàn khác với sơn mạch một màu xanh ngắt lúc trước, xem ra Dời thiên phù lục không biết vì nguyên nhân gì đã khiến cho hắn triệt để thoát khỏi chỗ kia.
- Di Tĩnh!
Nhớ tới tình cảnh lúc đào tẩu , Nhiếp Vân vội vàng triển khai Thiên nhãn nhìn ra chung quanh, thế nhưng khi hàng ức vạn dặm hắn cũng không có phát hiện ra bóng dáng của nữ nhân này, cũng không tìm được sơn mạch cổ quái trước kia nữa.
Thậm chí truy tung chi khí còn tiến hành cảm ứng đối với khí tức của nàng cũng không có chút cảm ứng nào, giống như nàng triệt để biến mất trên thế giới này, chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
- Chẳng lẽ... Nàng chết rồi sao?
Nắm tay Nhiếp Vân xiết chặt, sắc mặt trở nên rất là khó coi.
Tình huống lúc đó nguy hiểm tới cực điểm, nàng hoàn toàn có cơ hội đào tẩu. Vì sao lại để cho mình rời đi trước?
Hắn và nàng cũng không có thân tình, hữu nghị, nếu có cũng chỉ là cừu hận, vì sao nàng lại có thể làm như vậy, để cho chính nàng ở lại nơi nguy hiểm đó?