- Khụ khụ, lòng tốt lại bị ngươi xem là lòng lang dạ thú, ta có ý tốt quan tâm ngươi, ngươi lại nguyền rủa ta bị mất bảo bối. Thật sự là phí công! Ha ha, nhưng muốn bảo khố của ta bị mất đồ, cũng không phải là chuyện dễ dàng, năm đó ta từng đặc biệt hỏi xin Hoa đại nhân ban cho một kiện cấm chế bảo bối cường đại đem trọn bảo khố bao phủ, chỉ cần mở cấm chế, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào. Ngay cả ta cũng không được! Thế nào? Hâm mộ đi. Lúc trước ta xin kiện bảo bối này còn bị ngươi chê cười là thần giữ của!
Nhìn thấy diễn cảm của Tử Quỳnh hoàng, Hoang Lăng vui vẻ nói không nên lời, cảm thấy trút ác khí.
Năm đó hai người đồng thời chấp hành nhiệm vụ, cùng nhau hoàn thành, khi Hoa đại nhân muốn ban thưởng, Tử Quỳnh hoàng muốn một kiện linh binh, mà hắn thì muốn bảo bối cấm chế.
Cũng bởi vì chuyện này hắn bị Tử Quỳnh hoàng chê cười thật lâu, còn nói trong Khí Hải đại lục, đồ vật của cường giả bí cảnh ai dám động tới? Công lao lớn như vậy chỉ đổi bộ cấm chế, quả thật làm điều thừa!
Hiện tại có người động dao trên đầu thái tuế, trộm sạch bảo bối của Tử Quỳnh hoàng, lúc này không cười nhạo thì đợi tới bao giờ?
Sưu!
Đột nhiên từ sau lưng có một đạo bạch quang phóng tới, oanh một tiếng nổ tung phía trước.
- Thiên Cơ truyện tấn cáp! Đế đô xảy ra chuyện gì? Sao phải dùng vật trân quý như vậy?
Chứng kiến đạo bạch quang, Hoang Trần hoảng sợ vội vàng ngừng lại.
Phương pháp truyền tấn có nhiều loại, bình thường nhất là ngọc bài truyền tấn, thứ này tuy thật phương tiện nhưng hạng chế duy nhất là không thể truyền tấn tin tức cự ly xa, vài ngàn dặm còn được, giống như bây giờ khoảng cách đế đô mấy chục vạn dặm thì không tác dụng.
Vì thế cần đồ vật có thể truyền cự ly càng xa hơn, tỷ như Thiên Cơ truyền tấn cáp, thứ này chỉ có cường giả bí cảnh mới có thể chế tạo, tốc độ phi hành cực nhanh, có thể căn cứ khí tức tìm được chủ nhân, cho dù mấy chục vạn dặm cũng truyền tới, chẳng qua cần có thời gian, không thể đúng lúc hữu hiệu, hơn nữa chỉ một mặt, một lần dùng xong sẽ biến thành phế vật.
Thủ đoạn cao minh nhất là trận pháp truyền tấn, thật giống như bọn hắn thường sử dụng liên lạc với Hoa đại nhân, khắc lục lên ngọc bài truyền tấn, lợi dụng trận pháp đem tin tức truyền ngược trở về, loại phương pháp này dùng cho khoảng cách càng dài, còn có thể nhanh chóng đúng lúc truyền qua, thập phần phương tiện.
Lúc trước Hoang Trần chế tạo ba Thiên Cơ truyện tấn cáp, trước khi đi đặc biệt dặn dò nếu không phải chuyện nghiêm trọng thì không được tùy tiện dùng, vì sao mới đi vài ngày liền nhận được tin tức?
Đưa tay chộp lấy truyền tấn cáp vào trong tay, mở ra phong ấn bên trong, một thanh âm lo lắng vang lên.
- Hoang Trần đại nhân, không tốt, bảo khố không biết bị ai ăn trộm, mười phần chỉ còn lại một phần!
Thanh âm chỉ có một đoạn, lo lắng kích động, tựa hồ người phát ra tin tức dị thường chấn kinh, từ sâu trong nội tâm sản sinh sợ hãi nồng đậm.
- Cái gì? Bảo tàng của ta cũng bị trộm sao? Điều này sao có thể! Bảo tàng có cấm chế do Hoa đại nhân ban cho, chỉ cần đi vào liền…ta không tin!
Nghe được lời nói kia, Hoang Trần thiếu chút nữa tức chết.
Mình còn đang cười nhạo Tử Quỳnh hoàng, ngay lập tức mình cũng bị mất trộm, trời ạ, không đùa người như vậy đi.
- Ha ha, thời tiết hôm nay thật tốt, thật sảng khoái a, đã lâu không cao hứng như vậy!
Thanh âm từ Thiên Cơ truyền tấn cáp phát ra, Tử Quỳnh hoàng cũng nghe được, nhìn thấy vừa rồi lão gia hỏa kia còn dương dương tự đắc, lúc này biến thành tức tối xanh mặt, hắn hưng phấn nhảy dựng lên, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
- Ngươi…Hừ, cho dù ta bị mất trộm cũng không sợ, cấm chế của ta có được bản lĩnh ghi chép khí tức, Hoa đại nhân từng nói qua, chỉ cần có người tiến vào bên trong dù có thực lực gì cũng bị ghi chép lại, chờ ta trở về tra xét là ai làm, tuyệt đối đem hắn bầm thây vạn đoạn! Mà ngươi, tuy rằng giáp mặt thấy kẻ trộm nhưng cũng không bắt được, càng thêm căm tức hơn ta đi!
Bị lão đối đầu cười nhạo, tuy Hoang Trần tức giận nhưng hắn cũng cực kỳ thông minh, lập tức nghĩ ra biện pháp bất âm bất dương nói.
- Ngươi…hừ!
Sưu!
Hai người còn đang tranh chấp, lại thấy một Thiên Cơ truyền tấn cáp bay tới trước mặt, oanh một tiếng nổ tung.
- Thật ngại quá Hoang Trần đại nhân, phía trước là chúng tôi lỗ mãng, một tháng kiểm tra bảo khố một lần, chúng ta vừa tiến vào thấy bên trong trống rỗng cho nên vội vàng phát ra tin tức hội báo, xin hãy tha lỗi! Vừa rồi chúng tôi cẩn thận quan sát khí tức lưu trong bản ghi chép, biết là ngươi lấy đi đồ vật trong bảo khố cho nên muốn xin lỗi!
Phong ấn mở ra, một thanh âm ngại ngùng vang lên.
- Khí tức của ta? Ta lấy đi đồ vật trong bảo khố? Mẹ nó, rốt cục là ai làm?
Sắc mặt Hoang Trần đỏ lên, phun ra máu tươi.
Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Ha ha, bảo khố của ngươi chẳng những bị người đánh cắp, cuối cùng còn để lại khí tức của ngươi, buồn cười a buồn cười, ta thật sự bội phục kẻ trộm, sao có thể làm xinh đẹp như vậy, hả lòng hả dạ như thế!
Tử Quỳnh hoàng không ngốc, nghe được lời nói hội báo lần thứ hai, nhất thời cười ha hả, nước mắt cũng muốn tràn ra.
- Hừ! Đừng cười, hiện tại chúng ta đều giống nhau, nếu ta đoán không lầm kẻ trộm bảo khố của ngươi cùng kẻ trộm bảo khố của ta đều là một người! Người này hẳn là ngụy trang sư, trước giả tạo thành Kỳ Hoàng, sau giả tạo thành ta, vì vậy khiến chúng ta không có dấu vết mà tìm theo!
Hoang Trần hồi phục lại, cắt đứt tiếng cười của Tử Quỳnh hoàng.
- Ngươi không phải nói người nọ là Nhiếp Vân sao? Hình như hiện tại chúng ta đang theo dõi Nhiếp Vân, ta thật muốn biết hắn làm sao phân thân trộm đi bảo khố của ngươi!
Tử Quỳnh hoàng bất âm bất dương nói.
- Trước đó là ta nghĩ sai lầm, khẳng định không phải Nhiếp Vân! Thực lực Nhiếp Vân không kém ta, tuyệt đối không thể không đụng vào cấm chế của Hoa đại nhân lưu lại mà lấy được bảo vật lặng lẽ rời đi! Chẳng những hắn làm không được, dù là vị kia của Kiền Khánh tông cũng không làm được, khả năng duy nhất chính là…