Không bao lâu sau, một khỏa đan dược màu vàng đã được hắn luyện chế thành công. Nhiếp Vân thu lấy rồi bắt đầu phụng dụng.
Cô Cô Cô Cô!
Toàn thân rung động một trận, linh hồn và thân thể của bản thân dưới đan dược làm dịu nhanh chóng tăng trưởng.
Bản thân hắn chính là Hỗn Độn Thánh Thể, khoảng cách với Bất Diệt Thánh Thể cũng chỉ có kém nửa bước, lúc này thân thể dưới đan dược làm dịu liên tục tấn chức, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Linh hồn cũng càng no đủ phong phú hơn, ngày càng thêm tinh thuần.
Sưu!
Dược lực hoàn toàn bị hắn luyện hóa.
- Ài, đáng tiếc còn không có đạt tới Bất Diệt Thánh Thể. . .
Đứng dậy, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu.
Phục dụng đan dược dùng Kim Lăng Thảo luyện chế mà thành, vốn hắn tưởng rằng có thể trực tiếp trùng kích lên Bất Diệt Thánh Thể. Đáng tiếc còn không có thành công. Bất quá, tuy rằng không có thành công, thế nhưng thân thể và linh hồn đều có tiến bộ rất rõ ràng, cho dù đối với thực lực tăng trưởng cũng không lớn, thế nhưng lại làm cho lực lượng trong cơ thể hắn vận chuyển càng thêm như ý, phản ứng cũng nhanh hơn.
- Phân thân Thiên Địa Lục Đạo chỉ cần dung nhập vào thân thể là có thể lần nữa tăng lên a.
Phân thân do Nhất Khí Hóa Tam Thanh hình thành, có thực lực tương đồng với bản tôn hắn. Nếu một phân thân này dùng đan dược, cái còn lại không phục dụng, như vậy nhất định sẽ không thể tăng trưởng thực lực. Bất quá cũng không có việc gì, chỉ cần hắn triệu hồi phân thân trở lại trước mặt, dung nhập vào trong bản tôn. Khi lần kế phân hóa ra, nhất định sẽ có thực lực tương đồng với mình.
Ầm ầm!
Đứng dậy hắn đã lập tức cảm thấy không gian rung động không ngừng, lập tức có thanh âm của tông chủ Cổ Ung truyền tới.
- Đã tới Thần Chi di tích mọi người ra đi!
Sưu sưu sưu!
Lập tức Nhiếp Vân đã thấy có vô số đạo thân ảnh đứng lên, bay thẳng ra phía ngoài.
- Đi thôi!
Thấy đám người Cổ Tiêu cũng đứng dậy, Nhiếp Vân theo sau lưng bọn hắn. Trong nháy mắt đã đi tới bên ngoài cổ thuyền.
Đứng ở trên boong thuyền cổ thuyền, ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa mới nhìn qua, Nhiếp Vân lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Trước mắt quả nhiên giống như Cổ Tiêu nói, là một phiến tinh không cùng loại với Quy Khư hải vậy. Chỉ bất quá khắp nơi đều là khí tức suy bại, tinh cầu nghiền nát hình thành nham thạch bay chung quanh, không có một chút ấm áp nào, ngược lại còn lộ ra vẻ âm lãnh.
Không chỉ có như thế, không gian cũng hiện ra trạng thái hỗn loạn, khắp nơi đều là nước lũ thời không.
- Đây là tinh không chi vực? Cũng. . . Quá tàn phá a.
- Đúng vậy, đây là tinh không chi vực, nghe nói là nơi bị đại năng thượng cổ dùng đại lực lượng mạnh mẽ phá hỏng.
- Khu vực này còn lớn hơn Quy Khư hải, đe phá hư một mảnh tinh không lớn như vậy, người này mạnh bao nhiêu chứ?
- Ai biết được? Nơi này đã sớm có từ trớc, ai cũng không nói được lịch sử, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, không ai được biết. Chúng ta cứ yên tâm tới tham gia thí luyện là được, không cần thiết phải nghĩ nhiều như vậy. . .
Vô số đệ tử cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, mỗi một người nghị luận ầm ĩ.
Thiên nhãn vận chuyển, Nhiếp Vân về phía trước, quả nhiên hắn đã thấy ở chỗ sâu trong tinh vực có một phong ấn to lớn vắt ngang thời không, đem một mảng lớn khu vực phong tỏa vào bên trong.
- Phong ấn thật mạnh mẽ.
Phong ấn này mang theo khí tức hỗn độn đặc thù, thủ đoạn mà đối phương dùng cực kỳ huyền bí. Cho dù hắn có thiên phú Thiên nhãn thế nhưng cũng không nhìn ra được cái gì. Chỉ biết là căn bản không có cách nào phá được phong ấn.
Chung quanh phong ấn không gian vặn vẹo, khắp nơi đều là một đống nghiền nát, đừng nói là hắn, cho dù là cường giả Hai nghìn tám trăm đầu đại đạo rơi vào trong đó, sợ rằng cũng sẽ không thể thoát thân, trực tiếp bị vây quanh.
Dựa theo lời Cổ Tiêu nói, phong ấn lúc này đã yếu đi. Thế nhưng lúc yếu nhất cũng đã lợi hại như vậy, khi toàn thịnh chẳng phải càng thêm lợi hại hay sao?
Ầm ầm!
Ngay khi Nhiếp Vân đang quan sát phong ấn trước mắt thì lại có một trận nổ vang vang vọng. Hơn mười cái thuyền rất lớn vỡ phá vỡ thời không bay tới.
Trên thuyền đều có vô số thân ảnh, mang theo vẻ hân hoan vui vẻ.
- Tà Nguyệt Chí tôn vực ngoại trừ tứ đại tông môn ra còn có vô số tông môn nhỏ. Còn có các gia tộc cùng với một ít tán tu. Những người này cũng có danh ngạch tiến vào Thần Chi di tích, tuy rằng là con số ít. Thế nhưng cộng lại cũng là con số lớn. Thậm chí còn nhiều hơn bên tứ đại tông môn cộng lại.
Thấy những cổ thuyền này, Cổ Tiêu nói.
- Ồ?
Nhiếp Vân nhìn sang, chỉ thấy trên thuyền có vô số đạo thân ảnh, mỗi một đạo đều có tu vi cực mạnh. Tuy rằng so ra kém đám người Cổ Tiêu, thế nhưng số lượng thực sự rất đáng sợ. Dòng người tấp nập, nếu như liên hợp lại cùng một chỗ, cho dù là cường giả cấp bậc tông chủ cũng khó có thể chống lại.
Ầm ầm!
Lại chờ ở chỗ này một hồi, sau đó lại có hơn mười cái chiến thuyền bay tới, số lượng người chồng chất ở nơi này càng ngày càng nhiều.
- Ca ca, huynh ở đây đi. Tiến vào Thần Chi di tích đệ sẽ không đi cùng huynh, đệ muốn. . . Một mình hành động!
Ngay khi Nhiếp Vân đang cảm khái thì đột nhiên có một đạo thanh âm vang lên ở bên tai. Hắn quay đầu nhìn lại thì đã thấyNhiếp Đồng đang đi tới.
- Không đi cùng ta? Thần Chi di tích vô cùng nguy hiểm, vẫn nên đi cùng nhau thì hơn. Như vậy cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Không nghĩ tới Nhiếp Đồng lại đưa ra quyết định này, Nhiếp Vân nhíu mày, vội nói.
Thần Chi di tích dựa theo như lời Cổ Tiêu nói, quá mức nguy hiểm, thực lực Nhiếp Đồng tuy rằng không kém, thế nhưng so với những cao thủ khác của tam đại tông môn mà nói, vẫn còn kém hơn không ít, một mình hành động sẽ càng làm cho hắn lo lắng hơn mà thôi.
- Không cần lo lắng cho đệ, đệ không sao!
Nhiếp Đồng lắc đầu nói.
- Đệ đã kiên trì như vậy, ta sẽ cho đệ vài khối Chúa Tể phù ấn, nếu như thực sự gặp phải nguy hiểm, cũng tiện sử dụng!
Biết cái vị đệ đệ này một khi đã quyết định thì rất khó thay đổi, Nhiếp Vân cũng không khuyên can nữa. Ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra, vài khối phù ấn trong nháy mắt đã tiến vào trong cơ thể đối phương.
- Đa tạ ca ca!
Nhiếp Đồng gật đầu nói.
Nhiếp Vân cũng không nói nhiều.