Vương cảnh viên mãn, tiến vào kiếm linh tháp chẳng khác nào chịu chết, tổ đội với kẻ có thực lực như thế chẳng khác gì phán tử hình!
Một đi chịu chết, một là cường giả từng xông tới cửa thứ năm, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết nên lựa chọn ra sao.
- Ngươi...
Tử Trọng nói chuyện mang theo tính đầu độc, Văn Đào gia chủ muốn phản bác thực sự không biết trả lời thế nào.
Hắn cũng không biết rõ thực lực cụ thể của Nhiếp Vân thế nào, nếu thật nói tỉ mỉ lại không được.
- Thiếu gia...
Trong nội tâm sốt ruột, lại có chút bận tâm an nguy của Nhiếp Vân, lúc này xoay đầu nhìn sang, hắn phát hiện cho dù là Nhiếp Vân thiếu gia hay đệ đệ Nhiếp Đồng của hắn không có chút vẻ mặt khẩn trương nào, ngược lại còn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Thậm chí ngay cả người hầu Quy Linh lại có bộ dạng không sao cả.
Dường như có tìm được người đi cùng hay không cũng không có chuyện gì cả.
- Không cần phải gấp, nguyện ý tổ đội thì đi cùng chúng ta, không muốn thì thôi, không cần phải cưỡng cầu.
Xem bộ dạng của hắn như thế, Nhiếp Vân an ủi.
- Không phải chuyện này... Kiếm linh tháp khảo nghiệm lý giải kiếm thuật, tốc độ, lực lượng, thời cơ, không tổ đội sẽ phi thường nguy hiểm, từ trước tới nay không có người nào không tổ đội có thể xông qua...
Văn Đào gia chủ vội vàng giải thích.
- Không có việc gì!
Nhiếp Vân khoát khoát tay.
Nhìn thấy bộ dạng không quan tâm của hắn, Văn Đào gia chủ không biết nên nói như thế nào, đành phải nói:
- Nếu quả thật không có người tổ đội... Gặp nguy hiểm không thể xông qua cứ rời đi, không nê gượng chống!
- Tốt!
Biết rõ Văn gia chủ có hảo tâm, Nhiếp Vân gật gật đầu, đang muốn nói chuyện lại có người lên tiếng:
- Ta... Gia nâập các ngươi được không?
Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên không biết xuất hiện từ nơi nào, bộ dạng mười bốn mười lăm tuổi, vẻ mặt xấu hổ nhìn sang.
- Gia hỏa này xuất hiện từ nơi nào?
- Nhỏ như vậy đã tới này... Lá gan cũng quá lớn.
- Ta biết tiểu tử này, tiểu tử này tên là Dong Nhàn, là cô nhi, không biết tìm ở đâu được một vạn thần thạch cho nên đi tới nơi này!
- Dường như có chút thiên phú kiếm đạo, tuổi quá nhỏ, tu vi cũng quá yếu, chỉ có Vương cảnh trung kỳ, ai muốn ah...
- Hắn đã chờ ở nơi này vài ngày, mỗi lần tổ đội đều không ai muốn, mắt thấy thời gian sắp tới...
- Mang theo cũng là vướng víu, là ta thì ta cũng không mang theo.
Vốn mọi người đang nghị luận, nghe được câu này đều cười nhạo thiếu niên lên tiếng.
Vương cảnh trung kỳ xem như kém nhất trong đám người, mang theo tiến vào kiếm linh tháp chỉ là liên lụy.
- Ha ha, mau nhìn, có người muốn gia nhập bọn họ, thiếu niên này tuổi không lớn lắm nhưng là thiên tài, các ngươi không nên không cần a.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tử Trọng cười thành tiếng, vẻ mặt thoải mái.
Đối phương tổ đội nhận người, gọi cả buổi nhưng không có ai nhận, ngược lại có kẻ yếu tới tìm nên hắn cười nhạo.
- Ngươi muốn gia nhập chúng ta?
Không để ý tới đám người chung quanh hả hê, Nhiếp Vân nhìn về phía thiếu niên trước mắt.
- Ân...
Thiếu niên Dong Nhàn gật đầu
- Kiếm linh tháp phi thường nguy hiểm, đi vào có khả năng sẽ không thể đi ra, ngươi không sợ chứ?
Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.
- Không sợ hãi!
Dong Nhàn tuổi không lớn lắm, trong mắt mang theo kiên định.
Nhìn thấy ánh mắt này, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.
Loại thần thái này hắn chỉ gặp qua trên người Nhiếp Đồng mà thôi.
Có loại tín niệm này, dù là thiên phú không ca, thực lực không được, về sau cũng sẽ có tiền đồ vô lượng.
- Tốt, nếu ngươi muốn gia nhập thì đi cùng ta.
Nhiếp Vân gật đầu.
- Đa tạ Thiếu gia...
Dong Nhàn sớm có chuẩn bị sẽ bị cự tuyệt, nằm mơ cũng không nghĩ tới đối phương đồng ý, đôi mắt sáng ngời, vội vàng cúi người cảm tạ.
- Thiếu gia...
Khác với hắn kích động, Văn Đào gia chủ nghe quyết định như thế suýt bị dọa bất tỉnh.
Nhiếp Vân đại nhân muốn làm gì? Cho dù không tìm được tổ đội cũng không nên tìm người yếu như thế... Thực lực quá yếu sẽ mang tới nguy hiểm.
- Thiếu gia, kiếm linh tháp ba tầng trước sẽ gặp không ít công kích, một đợt tiếp nối một đợt, thực lực của hắn thấp như vậy, mang theo... Sẽ liên lụy các ngươi.
Lúc này không nhịn được nữa, Văn Đào gia chủ vội vàng nói ra.
- Thiếu gia của ngươi đã quyết định, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Tử Trọng cười hắc hắc, nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Vị thiếu gia này, nếu đã dám mang theo Dong Nhàn, chắc hẳn có mười phần nắm chắc a, có nắm chắc tự nhiên không có khả năng đổi ý, bằng không nhiều người chúng ta nhìn vào như thế, chẳng phải sẽ bị cười nhạo...
Ba!
Tiếng nói còn chưa chấm dứt, đột nhiên cảm thấy mặt hắn nóng bỏng, Tử Trọng cảm giác thân thể lăng không bay ra ngoài, đầu của hắn chạm vào mặt đất cách đó không xa, lúc này hắn không ngừng há miệng phun máu tươi...
- Ngươi...
Giãy dụa đứng dậy, Tử Trọng mới hiểu ra mình bị tát.
Nhớ tới lực lượng và tốc độ của cái tát, trong nội tâm không tự chủ cảm thấy khủng hoảng, nuốt nước miếng, hắn muốn mắng vài câu nhưng lại không nói thành lời.
Không phải hắn không muốn mắng, mà là không dám!
Đối phương quá cường đại, có thể đoán được, vừa rồi thật muốn giết hắn thì hắn sớm đầu rơi xuống đất, biến thành thi thể.
- Ta có quyết định gì thì không cần ngươi xen vào, đồ không có quản giáo.
- Còn dám nói nhảm một câu, hiện tại ta không ngại chém chết ngươi
Nhiếp Vân chắp tay sau lưng, ngữ khí lạnh nhạt.
Vừa rồi hắn không giết là vì Tử Trọng chỉ là tiểu lâu la, hắn thật sự cho rằng mình là đại nhân vật sao.
Tử Trọng có tu vi Hoàng cảnh sơ kỳ nhưng hắn có thể một tát chụp chết.
- Ngươi...
Nghe nói như thế, Tử Trọng tức giận đỏ mặt, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Trước đó bị chém đứt cánh tay, mặt mũi tổn thất phân nửa, hiện tại bị tát trước mặt mọi người, thật vất vả tìm được chút thanh danh đã bị đánh tan.
- Khẩu khí thật lớn, nơi này là Kiếm Linh Sơn, không phải gia tộc các ngươi.
- không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm!
Bùi Dương đi tới.
Tử Trọng là người của hắn, người ta đánh như thế cũng tổn hại mặt mũi của hắn.
Nhiếp Vân mở to mắt, trong mắt mang theo sát khí âm lãnh.
- Lại nói nhảm ta không ngại làm cho Thần giới ít đi một kẻ mua danh chuộc tiếng!
Nhìn thấy ánh mắt như thế, Bùi Dương kìm lòng không được lui về phía sau một bước, sâu trong nội tâm của hắn sinh ra khủng hoảng.