Không có nói nhảm quá nhiều, khí tức trên người Nhiếp Vân phát ra, giống như núi lớn biển rộng, khiến cho người ta có cảm khác khó có thể chống lại. Mỗi một câu nói đều giống như cự chùy vang dội ở tận đáy lòng. Hắn vừa mới dứt lời thì Mặc Hú đã cảm thấy hai mắt đỏ ngầu, cơ bắp căng thẳng, tinh thần bị chèn ép đến cực hạn, tùy thời cũng sẽ tan vỡ.
- Ta nói, ta nói. . .
Mặc Hú không có quá nhiều chống cự.
- Các ngươi từ đâu tới đây, có quan hệ gì với những cổ thi kia?
Nhiếp Vân hừ lạnh.
- Chúng ta từ. . .
Mặc Hú vội vàng giải thích, bất quá mới nói ba chữ, ánh mắt đột nhiên co rúc lại, cả người lộ ra biểu tình hoảng sợ, toàn thân không ngừng co quắp run rẩy.
- Thế nào nữa?
Nhiếp Vân sửng sốt một chút, sắc mặt cũng trầm xuống:
- Hỏng bét!
Hắn tung người đi tới bên cạnh Mặc Hú, Mộc sinh khí điên cuồng lan tràn ra.
Phịch!
Thi thể củaMặc Hú đổ ập xuống đất, mộc sinh khí lại không có một chút tác dụng nào.
- Lão đại, sao vậy?
Một màn này đã dọa cho tất cả mọi người giật mình, Tiểu Long vội vàng đi tới.
- Có người hạ cấm chế trên linh hồn bọn họ, ngay cả chính bọn hắn cũng không biết. Một khi tiết lộ cơ mật, linh hồn sẽ trực tiếp bị mạt sát!
Vẻ mặt Nhiếp Vân cực kỳ khó coi.
Vô luận hắn làm chuyện gì cũng luông không có chỗ nào bất lợi. Thế nhưng không nghĩ tới ở trước mặt những người này lại luôn thua thiệt. Thậm chí đã tiến vào trong Nạp Vật thế giới, tra hỏi chuyện mà đối phương cũng đã tính toán ra.
Cấm chế linh hồn. . . Một khi đụng chạm sẽ chết, như vậy chẳng phải cái gì cũng sẽ không hỏi được hay sao?
- Rốt cuộc là người nào? Sao lại có cấm chế và thực lực đáng sợ như vậy chứ?
Hai tay Nhiếp Vân siết chặt.
Trước đó hắn vẫn cho cường giả Chúa Tể là tồn tại cường đại nhất trong toàn bộ Hỗn Độn hải dương trừ cường giả Phong vương ra. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, cũng không phải là như vậy. Dường như còn có một chủng tộc kinh khủng hơn. So với Chúa Tể thậm chí là so với cường giả Phong vương cũng mạnh hơn nhiều!
Thứ này giống như một mảnh mây đen bao phủ trong lòng, khiến cho hắn sinh lòng bất an.
- Nhất định Nhiếp Đồng đã biết được chuyện này, lần sau gặp được nhất định phải cho hỏi rõ!
Nghĩ đến bộ dáng nóng lòng rời đi của Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân biết, nhất định đệ đệ đã biết cái gì đó. Nếu không, cũng sẽ không gấp gáp như vậy.
- Nhiếp Vân, ngươi xem những thi thể này. . . Không phải bọn họ vừa mới chết hay sao? Thế nhưng, rốt cuộc đã chuyện xảy ra gì?
Trong lòng đang suy tư thì đột nhiên có một đạo thanh âm vang lên. Là Tiêu Diêu Tiên phát hiện ra cái đó. Hắn xoay đầu lại, theo ngón tay của hắn nhìn qua. Vừa nhìn, sắc mặt lần nữa trầm xuống.
Mặc Nhai và một người áo đen trước đó vừa bị Tiểu Long đánh chết, thi thể đã biến hóa bộ dáng, rữa nát không chịu nổi, tựa như đã chết mấy tháng vậy, phát ra mùi tanh hôi, khiến cho người ta nôn mửa.
Người vừa mới chết thì thi thể liền rữa nát, hơn nữa lại còn như vậy, chuyện này không khỏi quá kỳ quái a!
Dựa theo tình huống bình thường, thực lực của Chúa Tể cường giả đã sớm đạt tới cảnh giới bất hủ. Cho dù chết ức vạn năm cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào. Thế nhưng bây giờ lại rữa nát giống như người bình thường vậy, tất cả mọi người đều nhíu mày, không rõ chuyện này cho lắm.
- Ta biết rồi, đám người bọn họ vốn cũng không phải là sinh mạng còn sống, mà bản thân chính là thi thể!
Nhìn một hồi, dường như Nhiếp Vân đã nghĩ ra điều gì đó, hắn đột nhiên nói.
- Không phải sinh mạng còn sống?
Tất cả mọi người đều không biết rõ hắn có ý gì.
- Chủng tộc của bọn họ có lẽ là ở một không gian duy độ khác. Rất khó thông qua, cho nên mới hàng lâm linh hồn xuống!
Nhiếp Vân do dự một chút rồi chậm rãi nói:
- Mà loại hàng lâm này bởi vì phụ tải quá lớn, người sống không chịu nổi, cho nên chỉ có thể dùng thi thể để thừa nhạn, cho nên. . . Những người mới vừa rồi chiến đấu với chúng ta là thi thể. Mộ khi linh hồn tử vong, đương nhiên sẽ không còn biện pháp duy trì, khôi phục dáng vẻ thi thể vốn có.
- Cái này. . .
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao ta lại nghe không hiểu?
- Còn có chuyện như vậy sao?
Tất cả đám người Tiêu Diêu Tiên mờ mịt, không biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có Tiểu Long đứng tại chỗ, như có điều suy nghĩ, giống như đã hiểu ra.
- Các ngươi không hiểu cũng là rất bình thường, chuyện này sau này ta sẽ giải thích cặn kẽ!
Nhiếp Vân nói.
Loại linh hồn hàng lâm, tá thi hoàn hồn này, chuyện có thực lực siêu cường, khi hắn còn ở Phù Thiên đại lục đã từng gặp được. Khi đó hắn đi yêu nhân giới, đã bị trở thành tái thể, phụ tải lực lượng linh hồn từ trên linh giới phủ xuống.
Đám người Tiêu Diêu Tiên sống ở Tà Nguyệt Chí Tôn vực, trời sinh đã cường đại, không biết loại giới vực yếu đuối này, đương nhiên không có cách nào hiểu được những chuyện này.
Xem ra sau này chỉ có thể từ từ giải thích mà thôi.
- Những người này nên xử lý như thế nào?
Tiểu Long và hắn cùng từ Thiên địa lục đạo đitới, đối với những chuyện này đã sớm biết rõ. Hắn suy nghĩ một chút cũng đã có thể biết được. Hắn chỉ về phía mấy người trước mắt còn lại rồi hỏi.
- Giết đi.
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
Những người này có giữ lại cũng là gieo họa, nếu đã không hỏi ra cái gì, như vậy cũng không cần thiết phải lãng phí miệng lưỡi. Hơn nữa, những người này đều là tồn tại Tá Thi Hoàn Hồn, cho dù có thực lực Chúa Tể, nhất định cũng không có Ngụy bản nguyên đại đạo. Cho nên muốn lợi dụng bọn hắn tấn thăng những người khác làm Chúa Tể, ý tưởng này cũng chỉ có thể vứt đi mà thôi.
- Được rồi, ta thích làm chuyện này nhất!
Hai mắt Tiểu Long sáng lên, miệng cười lạnh một tiếng rồi bay về phía mấy người áo đen đang bị giam cầm trên không trung.
Người này trời sinh chính là phần tử hiếu chiến, sau khi tiến vào tam giới, bởi vì thực lực quá thấp, không cách nào thỏa thích chiến đấu cho nên đã sớm cảm thấy nghẹn khuất tới chết. Bây giờ có cơ hội giày xéo, đánh chết cường giả cấp bậc Chúa Tể, làm sao hắn có thể bỏ qua được chứ?