Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, cho dù không làm như vậy, lặng lẽ lưu lại thủ đoạn trên người hắn, để cho vị thiên tài này âm thầm tử vong, khi đó được không bù mất a1

Thân thể nhoáng lên, che ở trước mặt đám người Nhiếp Vân, thái độ của Cổ Ung cực kỳ kiên quyết.

- Cổ Ung tông chủ cẩn thận quá mức rồi. Ta chỉ muốn hỏi một câu, dù sao đám người Cừu Thiên, Tần Đào, Khánh Hồng chết không rõ ràng. Nếu như không tra rõ, quả thực khó mà ăn nói!

Giang Hào nhíu mày, hừ lạnh.

Thân là tông chủ tông môn, đối với việc đệ tử trong tông mình tử vong ra sao hắn phải biết được rõ ràng.

- Có ăn nói được hay không là chuyện của tam tông các ngươi, không có liên quan gì tới Quy Khư Hải chúng ta?

Cổ Ung tông chủ khoát tay nói.

- Nếu như mỗi một đệ tử của các ngươi chết, ta lại phải giải thích, như vậy chẳng phải Quy Khư Hải chúng ta mỗi ngày đều bận rộn tới chết hay sao?

- Ngươi...

Nghe thấy Cổ Ung tông chủ nói vậy, hai mắt Giang Hào phát lạnh.

Quả thực vừa rồi hắn có chút tâm tư, muốn mượn việc hỏi để tra xét mấy người đệ tử của Quy Khư Hải một chút. Thế nhưng hắn nằm cũng không nghĩ đến Cổ Ung không chỉ cự tuyệt mà còn nói ra lời quả quyết như vậy.

- Thế nào? Ta nói sai sao? Trước khi tiến vào Hỗn Loạn sơn ta cũng đã nói vô cùng nguy hiểm. Sinh tử do mệnh, nếu như đám người Cừu Thiên đã chết, như vậy cũng là do bản thân không cẩn thận, có can hệ gì tới đệ tử của ta chứ? Cho dù là đám đệ tử ta muốn giết người, chỉ sợ cũng không có thực lực đó a! Đừng tưởng rằng ta không biết, nếu như ta không nhìn nhầm, đám người Cừu Thiên trước đó chí ít có thực lực Hai nghìn bảy trăm sáu mươi đầu đại đạo. Loại thực lực này lẽ nào ngươi cho rằng bằng vào những đệ tử này của ta có thể đánh chết bọn chúng hay sao?

Cổ Ung hừ lạnh, nói.

Hắn cũng là một đời tông chủ, sao có thể tùy ý để cho đối phương muốn làm gì thì làm được chứ? Hai tay vung vẩy, một cỗ lực lượng đặc thù vây quanh đám người Nhiếp Vân vào bên trong. Ai mà dám đối phó với đám người Nhiếp Vân thì chẳng khác nào đối đầu với hắn.

- Hừ!

Thấy Cổ Ung nói như vậy, còn có hành động như thế, đám người Giang Hào đã biết chuyện ngày hôm nay chỉ có thể cố mà nuốt xuống, sắc mặt mấy người xấu xí vô cùng.

Quả thực, dựa theo tình huống bình thường, thực lực đám người Cừu Thiên cao tuyệt, tuyệt đối không thể bị đám đệ tử của Quy Khư Hải giết chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn bọn hắn cũng không có biện pháp điều tra được.



- Mục đích chủ yếu lần này tới đây là mở ra Thần chi di tích, đã như vậy, chúng ta bắt đầu đi!

Giang Hào cũng là người cầm được thì cũng buông được, biết rõ không thể dây dưa trên chuyện này cho nên chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi nói.

- Mở ra Thần chi di tích là điều tất nhiên, bất quá, trước đó không phải chúng ta đã nói tới chuyện danh ngạch hay sao? Hiện tại Quy Khư Hải chúng ta một cũng không thiếu, mà tam đại tông môn các ngươi lại thiếu như vậy, nên làm thế nào bây giờ?

Cổ Ung cũng không phải là người mặc cho người ta xâm lược, hắn cười lạnh một tiếng.

- Ngươi muốn làm thế nào?

- Rất đơn giản, tuy rằng ngọc bài của các ngươi không biết đã đi nơi nào, nhưng mà cộng lại toàn bộ dù sao cũng thiếu mười ba khối (đám người Cừu Thiên, Tần Đào Khánh Hồng tổng cộng lại có hai mươi mốt khối ngọc bài. Thương Cầu cướp đi của đám người Nhiếp Đồng tám khối). Cũng chính là hai nghìn sáu trăm danh ngạch, những danh ngạch này Quy Khư Hải ta muốn một nữa, như vậy chắc cũng không có vấn đề gì chứ?

Cổ Ung nói.

- Muốn một nửa? Khẩu vị rất lớn a. Ta đã nói trước rồi, có ngọc bài mới có thể thu được danh ngạch. Tuy rằng ngọc bài của chúng ta ngọc bài biến mất, thế nhưng cũng không để cho Quy Khư Hải ngươi thu được, dựa vào cái gì mà muốn có được danh ngạch? Ta thấy chuyện này bỏ qua đi, cũng không nên nhắc lại làm gì.

Giang Hào hừ lạnh nói.

- Tông chủ... Đệ tử có một chuyện muốn nói..

-

Đúng lúc này, đột nhiên có một đạo thanh âm vang lên, mọi người nhìn qua, người nói chuyện chính là Nhiếp Vân.

- Cứ nói đi, không phải sợ!

Thái độ Cổ Ung rất là ôn hòa.

- Là như vậy, ở chỗ ta có rất nhiều ngọc bài... Không biết có thể cống hiến ra hay không?

Bàn tay Nhiếp Vân khẽ lật, mười ba khối ngọc bài mạnh mẽ bay ra, giống như tinh quang chói mắt.



- Những ngọc bài này sao lại ở trong tay hắn?

- Xem ra chuyện đám người Cừu Thiên khó thoát khỏi liên quan với người này.

Thấy ngọc bài từ trong tay Nhiếp Vân bay ra, đám người Giang Hào liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã có suy đoán.

Đám người Cừu Thiên tử vong, ngọc bài dựa theo đạo lý bình thường, hẳn phải rơi ở trong Hỗn Loạn sơn, thế nhưng lúc này lại xuất hiện ở trong tay người này. Rất nhiều chuyện không cần nói cũng biết a.

- Chuyện này. . .

Thấy ngọc bài đột nhiên xuất hiện, so với đám người Giang Hào lạnh lùng, Cổ Ung thì lại càng hoảng sợ.

- Những ngọc bài này là Phùng Tránh sư huynh giao cho ta bảo quản, về phần hắn làm sao có được ta cũng không rõ ràng cho lắm. Mà sư huynh. . .

Nói đến đây, vẻ mặt Nhiếp Vân tràn ngập đau thương.

Lấy ra ngọc bài, chuyện này hắn đã sớm suy nghĩ qua.

Tứ đại tông môn tranh đoạt danh ngạch như vậy, lấy ra ngọc bài, thứ nhất là có thể khiến cho tam tông khác kinh ngạc. Thứ hai, đem chuyện này đổ lên trên người Phùng Tránh, có thể tránh đi không ít phiền phức không đáng có.


Bây giờ đối phương đã bắt đầu hoài nghi hắn, so với việc khiến cho đám người này tìm phiền toái, còn không bằng đem quyền chủ động nắm ở trong tay mình.


Con rận sinh ra không sợ ánh nắng, chỉ cần mấy vị tông chủ này không có ra tay, những đệ tử khác, quả thực hắn không quan tâm cho lắm.


Hiện tại đem mọi chuyện đổ lên người chết là Phùng Tránh, những tông chủ tông môn khác muốn gây phiền phức thì cũng không thể viện cớ. Dù sao bọn họ đều là đại nhân vật trong Tà Nguyệt Chí tôn vực, đều có mặt mũi của mình. Không có khả năng không cố kỵ thân phận, tùy ý xuất thủ.


- Phùng Tránh. . . Xem ra hắn ta trong lúc song phương sống mái với nhau lại sửa mái nhà dột lấy được ngọc bài a!


Thân là tông chủ Quy Khư Hải, Phùng Tránh tử vong lúc nào, hắn biết rất rõ ràng. Nghe thấy Nhiếp Vân nói hắn đã hiểu rõ ý tứ của Nhiếp Vân, cho nên làm bộ cảm thán một tiếng.


- Hừ!


Nghe thấy hắn nói vậy, mấy tông chủ khác cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Sắc mặt mỗi một người cực kỳ xấu xí, muốn phát tác lại không thể phát tác được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK