Tu La nhìn thấy một màn này, cúi đầu, đi nhanh vào trong trang viên.
- Đây là thanh âm của U Minh Hoàng Vương sao? Sao quen thuộc như vậy...
Nhiếp Vân giấu ở phía sau cửa nhìn một màn này ở trong mắt, nhíu mày, trong nội tâm chấn động.
- Là thanh âm của Vân Huyên, không biết U Minh Hoàng Vương này có phải giống Vân Huyên như đúc không...
Vân Huyên là máu huyết của Thiên Yêu Thánh Hoàng biến thành, mà Thiên Yêu Thánh Hoàng là máu huyết của U Minh Hoàng Vương biến thành, chỉ sợ không chỉ giống như đúc, ngay cả thiên phú đặc thù cũng giống nhau!
Chỉ mong trí nhớ không thể câu thông, nếu không, cho U Minh Hoàng Vương biết rõ ân oán của hắn và Vân Huyên, sự tình sẽ khó thiện rồi.
- Theo sau!
Trong nội tâm rung động chỉ nháy mắt, vừa vặn Kích Hấn Tu La đi qua trước mặt, thân thể Nhiếp Vân khẽ động, Tinh Cung biến thành hơi bụi, rơi vào cổ áo của hắn, tiến vào trong trang viên.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, cho dù lần này cửu tử nhất sinh, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng nếu không tiến vào, đừng nói Linh Hồn chi khí, chỉ sợ cái gì cũng không chiếm được.
Kích Hấn Tu La tựa hồ biết rõ thân phận của mình, chỉ là sứ giả truyền tin, không có càn rỡ như trong tưởng tượng, từng bước một đi vào trang viên.
Dừng lại ở trên người hắn, xuyên thấu qua Tinh Cung, Nhiếp Vân cũng thấy rõ bộ dáng trang viên.
Trang viên này không khác gia đình phú quý bình thường, căn bản không có đẹp đẽ quý giá như hoàng cung, chỉ là linh khí nồng đậm, bốn phía đều có hào quang bảy màu lập loè, để cho người phảng phất như tiến nhập tiên cảnh.
Kích Hấn Tu La không dám đi quá nhanh, cũng không chậm, qua hơn mười phút mới đi vào một tiểu viện.
Vừa tiến vào tiểu viện này, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy linh khí nồng hậu dày đặc tựa hồ muốn ngưng tụ thành nước đập vào mặt, cổ linh khí này tinh thuần đến cực điểm, người bình thường hấp một ngụm, tinh thần sẽ phấn chấn, tu vi tăng nhiều.
Ngay cả Nhiếp Vân cũng thấy kinh mạch toàn thân rung động lắc lư, thoải mái nói không nên lời.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bên ngoài trang viên chứng kiến đại trận, đang treo ở phía trên, linh khí trong sân đúng là trận pháp từ trong Hỗn Độn khí lưu rút ra.
Chính giữa tiểu viện, là cây cối cao lớn cổ quái.
Đại thụ này hơn mười người ôm cũng hết không, mặt ngoài không phải vỏ cây mà là lân phiến dày đặc, mắt thường có thể thấy được nó hấp thu linh khí, bài xuất khí thải, phảng phất như đang không ngừng hô hấp, giống như sinh mệnh, quỷ dị nói không nên lời.
Trên cây kết hai trái cây kỳ quái, lớn nhỏ cỡ nắm tay, đã xuất hiện màu đỏ tươi, mùi hương đậm đặc xông vào mũi, xem xét liền biết rõ sắp thành thục.
- Xem ra cái này là Hỗn Độn Thụ Quả, còn gọi là Hỗn Độn kỳ quả...
Nhìn những cái này ở trong mắt, trong nội tâm Nhiếp Vân minh bạch.
Cho dù lần thứ nhất nhìn thấy trái cây này, nhưng hắn biết rõ, tuyệt đối có được ma lực cực lớn, đừng nói ăn, chỉ ngửi, nhìn một cái, liền để cho tâm cảnh của hắn bình thản không ít, đủ thấy uy lực.
Khó trách có thể làm cho Thượng Cổ Tiên Quân tự mình canh giữ, không hổ là Hỗn Độn linh vật, chỉ sợ lúc trước Thiên Diệp Tiên Liên so sánh, cũng có chỗ không kịp.
- Tu La Vương để ngươi tới, là vì chuyện gì?
Kích Hấn Tu La dừng lại, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Theo phương hướng thanh âm nhìn lại, một nữ nhân thân thể thon dài đứng ở cách đó không xa, đường cong hoàn mỹ chiếu rọi ở trong trường bào bó sát người, nhiều một phần thì béo, thiếu một phân thì gầy, chỉ từ thân hình đã biết rõ hoàn mỹ không tỳ vết.
U Minh Hoàng Vương!
Ở trong mắt Nhiếp Vân, lại chính là... Vân Huyên!
Quả nhiên giống Vân Huyên như đúc, một cái nhăn mày một nụ cười, nhất cử nhất động, không có chút nào khác biệt!
Cái này là U Minh Hoàng Vương, một trong những người có quyền thế nhất toàn bộ Thiên Địa Lục Đạo!
Phía sau Hoàng Vương là một bạch y nữ tử, người này thấy không rõ dung mạo, cũng không biết đẹp xấu, lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ giống như quỷ mị, cho người một loại áp bách trên linh hồn, có chút thở không nổi.
- Xem ra đây là Linh Hồn sư Nhan Chi rồi...
Trong nội tâm Nhiếp Vân rùng mình.
Tuy thấy không rõ dung mạo, nhưng hắn biết rõ người này nhất định là Nhan Chi, bởi vì chỉ có người này mới có thể cho hắn áp lực như thế!
Mới có thể để cho hắn sinh ra một loại cảm giác nhìn không thấu.
- Đây là ngọc bài của Vương ta lưu lại!
Kích Hấn Tu La cung kính tiến về phía trước một bước, ngón tay khô gầy điểm một cái, một bóng người hư ảo đột ngột xuất hiện ở trước mặt.
Đúng là Tu La Vương Nhiếp Đồng.
- U Minh Hoàng Vương, Nhan Chi, chúng ta lại gặp mặt!
Ầm ầm!
Hình ảnh Nhiếp Đồng vừa xuất hiện, một cổ khí tức để cho Thiên Địa run rẩy đột nhiên hiện lên, làm cho linh khí của cả tiểu viện xuất hiện vặn vẹo.
- Tu La Vương, chúng ta hoàn toàn chính xác thật lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi rõ ràng còn có thể phục sinh, thật sự là người tốt không sống lâu, tai họa di ngàn năm!
Sắc mặt U Minh Hoàng Vương trầm xuống, trong đôi mắt đẹp có một đạo hàn ý âm lãnh kích xạ ra, để cho người không rét mà run.
- Lời này ta không quá thích nghe a, cái gì gọi là tai họa di ngàn năm? Tình nhân cũ của ngươi Ngũ Trảo Long Hoàng, tựa hồ cũng sống lại đi à nha, chẳng lẽ hắn cũng là tai họa?
Nhiếp Đồng vừa cười vừa nói.
- Tiểu Long là tình nhân cũ của U Minh Hoàng Vương? Nghe được câu này, Nhiếp Vân có chút hóa đá.
Ngũ Trảo Long Hoàng cùng U Minh Hoàng Vương không phải đối thủ một mất một còn sao? Làm sao là quan hệ tình nhân?
- Hắn càng là tai họa, chết tốt nhất! Nghe được tên Long Hoàng, sóng tinh thần của U Minh Hoàng Vương nhúc nhích, răng ngọc cắn chặt.
- Xem ra Tiểu Long cùng nàng... Thực có quan hệ rất sâu...
Chứng kiến biểu lộ của U Minh Hoàng Vương, Nhiếp Vân hiểu được, đột nhiên có một ý nghĩ bốc lên, mí mắt không tự chủ được nhảy dựng.
- U Minh Hoàng Vương không ngừng cố gắng, để cho một giọt máu huyết của mình tiến vào phàm giới, thậm chí thống nhất Yêu tộc, chẳng lẽ là vì tìm kiếm Tiểu Long...
Ngũ Trảo Long Hoàng cùng Tu La Vương đại chiến, đột phá Linh giới áp chế, tiến vào phàm giới, đây là bí mật vô số người biết, về sau hai tuyệt thế cường giả toàn bộ một đi không trở lại, U Minh Hoàng Vương nhiều năm tìm kiếm, không phải là vì vậy a...
- Nguyên lai ngươi muốn hắn chết như vậy, kỳ thật ta cũng muốn giết hắn, nếu không phải ca ca ta dốc sức liều mạng trông coi, chỉ sợ ta có thể thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, mang xác rồng tới rồi!
Nhiếp Đồng cười nói.