- Chớ xem thường Nạp Hư Cảnh đỉnh phong như hắn, lực chiến đấu của hắn, ngay cả ta cũng không thể chiến thắng, về phần ngươi... Ha ha, không phải xem nhẹ, một ngón tay của hắn cũng thắng không được!
Chứng kiến nét mặt của hắn, lão tửu quỷ như thế nào không biết trong lòng đối phương nghĩ cái gì, cười khổ nói.
- Cái gì? Ngươi cũng không thể chiến thắng?
Thực lực của lão tửu quỷ, hắn biết rất rõ ràng, nghe nói như thế, con mắt của Tư Duẫn trợn tròn, vốn là không thể tin được, lập tức chăm chú nhìn Nhiếp Vân, từ trên người hắn tán dật ra khí tức nguy hiểm, như nhận ra cái gì, không khỏi cười khổ.
- Thật sự là trò giỏi hơn thầy thắng vu lam! Lúc trước thời điểm Hạ Hành cùng ta đàm luận ngươi, ta còn không quá tin tưởng, chỉ biết ngươi làm người không xấu, thiên phú không kém! Cho nên Vân Huyên tới tìm ta cáo trạng, bị ta đánh cho văng ra ngoài! Cũng là bởi vì trước đó lão hữu nhắc tới qua ngươi! Không nghĩ tới lúc này mới mấy tháng không thấy, ngươi đã đạt đến loại tình trạng này...
Tư Duẫn cảm khái.
- Ha ha!
Nhiếp Vân gượng cười.
Đối với sự tình Vân Huyên bị đánh, hắn biết cũng không rõ ràng lắm, cho nên không có quyền lên tiếng.
Nếu như Vân Huyên còn sống nghe được câu này, nhất định sẽ hiểu được, vì sao đường đường Tư Duẫn lão tổ lại một câu cũng không nghe nàng giải thích, liền đánh nàng một trận.
Nguyên nhân lại rất đơn giản, Tư Duẫn đã sớm nghe lão tửu quỷ nói về Nhiếp Vân, biết rõ cách làm người của hắn, tự nhiên sẽ không tin lời của nàng rồi.
Nhiếp Vân bằng vào thiên phú Mộc Sinh sư rất nhanh cứu tỉnh sáu lão tổ còn lại, sau khi sáu người biết rõ chuyện đã xảy ra, cũng từng người cảm thán, đồng thời tỏ vẻ khiếp sợ với Nhiếp Vân.
Trong mắt bọn hắn một Nạp Hư Cảnh nho nhỏ, rõ ràng đã có được thực lực như thế, là trước kia bọn hắn nằm mộng cũng không dám nghĩ.
- Hạ Hành tiền bối, sự tình nhất thống tám đại tông môn, kính xin phiền toái ngài hao tâm tổn trí, ta muốn trước tìm một chỗ độ kiếp, đạt tới Phá Không Cảnh lại nói!
Cứu tỉnh mọi người, hết thảy dựa theo Hạ Hành xếp đặt tiến hành, Nhiếp Vân thấy không có bao nhiêu sự tình sốt ruột nữa, trong nội tâm lo lắng, vội vàng nói.
Trước kia một mực áp chế, không dám đột phá, bây giờ thực lực đạt đến, phải nhanh một chút đột phá a.
Về phần vì sao không đột phá ở Ngoại Thế Giới, Nhiếp Vân sợ thiên kiếp của hắn thật sự quá lớn, tông môn vạn năm này sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Ha ha, đột phá không nóng nảy, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp người nhà của ngươi?
Lão tửu quỷ vuốt chòm râu.
- Người nhà? Dĩ nhiên muốn!
Con mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Từ khi đi vào Phù Thiên đại lục cùng bọn người cha mẹ tách ra, đến bây giờ còn không có gặp, lần trước Thiên Huyễn chuyên môn tới nói, bọn người phụ thân đã đến Hóa Vân tông, bất quá sau khi đến tông môn, lại không có phát hiện, nguyên lai hắn biết rõ!
- Ha ha, ta mang ngươi đi gặp bọn hắn, sau khi gặp, ngươi lại tìm địa phương đột phá, tâm hồn không có ràng buộc, chẳng phải rất tốt sao!
Lão tửu quỷ nói.
Ở lão tửu quỷ xem ra, trong Phá Không kiếp ẩn chứa linh hồn trùng kích, nếu như trong lòng có sự tình không bỏ xuống được, nhất định sẽ bị ràng buộc, hắn rất hiểu rõ Nhiếp Vân, cha mẹ đúng là một trong các loại ràng buộc này.
Nên trước dẫn hắn đi xem, tiêu trừ tưởng niệm trong lòng, như vậy lại càng dễ đột phá một ít.
Thực lực càng mạnh, kiếp số càng lớn, đây là Thiên Đạo khống chế cường giả, lão tửu quỷ thân là người mạnh nhất Phù Thiên đại lục, tự nhiên biết rõ thiên kiếp của Nhiếp Vân đáng sợ, cho nên mới nói như vậy.
- Tốt!
Nhiếp Vân minh bạch lão ý tứ của tửu quỷ, cảm kích gật đầu, lập tức xoay người nhìn về phía nữ hài kia, cầm chặt cánh tay của nàng.
- Nguyệt Nhi, ngươi theo ta đi gặp phụ mẫu của ta a!
- Ta...
Nghe được Nhiếp Vân nói, Đạm Đài Lăng Nguyệt vốn là bình tĩnh liền lộ ra vẻ bối rối, bàn tay vội vàng co rúm, muốn rút về.
Thấy bộ dạng tiểu nữ hài của nàng, tất cả mọi người cười ha ha.
- Đi thôi!
Nhiếp Vân cũng cười, bàn tay cầm càng chặt.
- Ta muốn cho cha mẹ nhìn xem con dâu tương lai!
- Ân!
Sắc mặt đỏ như ánh nắng chiều, Đạm Đài Lăng Nguyệt do dự một hồi, rốt cục nhẹ gật đầu đáp ứng.
- Ha ha!
Thấy bộ dáng của nàng, nhớ tới sắp nhìn thấy cha mẹ, Nhiếp Vân đột nhiên cảm thấy kiếp trước kiếp này, thời điểm hạnh phúc nhất chính là lúc này rồi!
Kiếp trước, trước khi nhận thức Đạm Đài Lăng Nguyệt, cha mẹ đã chết, bọn hắn căn bản không biết về sau mình thích một nữ hài ưu tú như vậy.
Kiếp này, cha mẹ đều còn, chẳng những có thể tận hiếu, còn có thể cho bọn hắn nhìn thấy nữ nhân mình yêu nhất, loại hạnh phúc này để cho Nhiếp Vân cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Chuyện hạnh phúc nhất là cái gì? Không phải có được thực lực vô địch thiên hạ, mà là có thể cùng người yêu nhất tay trong tay đi tới trước mặt cha mẹ, đạt được lời chúc phúc của bọn họ.
- Tốt rồi, các ngươi cũng cùng đi với ta a!
Chứng kiến một đôi tiểu tình lữ điềm mật, ngọt ngào, lão tửu quỷ cười ha ha, quay đầu nhìn về phía Đông Tây Nam Bắc tứ đại trưởng lão cùng với bọn người Hạ Tuyền, Tư Duẫn.
- Chúng ta đi gặp cha mẹ của hắn? Cái này...
Hạ Tuyền nháy con mắt.
- Cha mẹ của bọn hắn ngươi có thể không gặp, nhưng các ngươi không phải nghi hoặc ta mang rất nhiều trưởng lão của Hóa Vân tông đi nơi nào sao? Ha ha, đi theo ta!
Lão tửu quỷ nói.
- Thì ra là thế, đi thôi!
Nghe được lão tửu quỷ nói muốn dẫn bọn hắn đi gặp các cường giả Hóa Vân tông, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
- Đi!
Thấy mọi người đồng ý, lão tửu quỷ Hạ Hành thả người nhảy lên, đơn chưởng vạch phá không gian, liền bay về phía thời không loạn lưu.
Nhiếp Vân cầm chặt bàn tay như ngọc trắng của Đạm Đài Lăng Nguyệt, vận chuyển Thiên Hành chi khí theo ở phía sau, những người khác cũng không cam chịu lạc hậu, nhao nhao đi về phía trước.
Tuy thực lực của mọi người kém Nhiếp Vân, nhưng thủ đoạn cũng không ít, quả thực như Bát Tiên quá hải, tất cả lộ ra thần thông, tốc độ rõ ràng đều không chậm.
Thời không loạn lưu cực kỳ khó đi, bất quá Hạ Hành quen thuộc lộ tuyến, một đường quẹo trái rẻ phải, thỉnh thoảng còn dùng phương pháp định vị đặc thù, may mắn không có gặp gỡ nguy hiểm, tiếp cận nửa ngày, một Thời Không lung khu cự đại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thời Không lung khu này đứng sửng ở trong thời không loạn lưu, tựa như một khí cầu cự đại, xuyên thấu qua quang màng xem xét, mọi người không khỏi hít một ngụm hơi lạnh.
Chứng kiến nét mặt của hắn, lão tửu quỷ như thế nào không biết trong lòng đối phương nghĩ cái gì, cười khổ nói.
- Cái gì? Ngươi cũng không thể chiến thắng?
Thực lực của lão tửu quỷ, hắn biết rất rõ ràng, nghe nói như thế, con mắt của Tư Duẫn trợn tròn, vốn là không thể tin được, lập tức chăm chú nhìn Nhiếp Vân, từ trên người hắn tán dật ra khí tức nguy hiểm, như nhận ra cái gì, không khỏi cười khổ.
- Thật sự là trò giỏi hơn thầy thắng vu lam! Lúc trước thời điểm Hạ Hành cùng ta đàm luận ngươi, ta còn không quá tin tưởng, chỉ biết ngươi làm người không xấu, thiên phú không kém! Cho nên Vân Huyên tới tìm ta cáo trạng, bị ta đánh cho văng ra ngoài! Cũng là bởi vì trước đó lão hữu nhắc tới qua ngươi! Không nghĩ tới lúc này mới mấy tháng không thấy, ngươi đã đạt đến loại tình trạng này...
Tư Duẫn cảm khái.
- Ha ha!
Nhiếp Vân gượng cười.
Đối với sự tình Vân Huyên bị đánh, hắn biết cũng không rõ ràng lắm, cho nên không có quyền lên tiếng.
Nếu như Vân Huyên còn sống nghe được câu này, nhất định sẽ hiểu được, vì sao đường đường Tư Duẫn lão tổ lại một câu cũng không nghe nàng giải thích, liền đánh nàng một trận.
Nguyên nhân lại rất đơn giản, Tư Duẫn đã sớm nghe lão tửu quỷ nói về Nhiếp Vân, biết rõ cách làm người của hắn, tự nhiên sẽ không tin lời của nàng rồi.
Nhiếp Vân bằng vào thiên phú Mộc Sinh sư rất nhanh cứu tỉnh sáu lão tổ còn lại, sau khi sáu người biết rõ chuyện đã xảy ra, cũng từng người cảm thán, đồng thời tỏ vẻ khiếp sợ với Nhiếp Vân.
Trong mắt bọn hắn một Nạp Hư Cảnh nho nhỏ, rõ ràng đã có được thực lực như thế, là trước kia bọn hắn nằm mộng cũng không dám nghĩ.
- Hạ Hành tiền bối, sự tình nhất thống tám đại tông môn, kính xin phiền toái ngài hao tâm tổn trí, ta muốn trước tìm một chỗ độ kiếp, đạt tới Phá Không Cảnh lại nói!
Cứu tỉnh mọi người, hết thảy dựa theo Hạ Hành xếp đặt tiến hành, Nhiếp Vân thấy không có bao nhiêu sự tình sốt ruột nữa, trong nội tâm lo lắng, vội vàng nói.
Trước kia một mực áp chế, không dám đột phá, bây giờ thực lực đạt đến, phải nhanh một chút đột phá a.
Về phần vì sao không đột phá ở Ngoại Thế Giới, Nhiếp Vân sợ thiên kiếp của hắn thật sự quá lớn, tông môn vạn năm này sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Ha ha, đột phá không nóng nảy, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp người nhà của ngươi?
Lão tửu quỷ vuốt chòm râu.
- Người nhà? Dĩ nhiên muốn!
Con mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Từ khi đi vào Phù Thiên đại lục cùng bọn người cha mẹ tách ra, đến bây giờ còn không có gặp, lần trước Thiên Huyễn chuyên môn tới nói, bọn người phụ thân đã đến Hóa Vân tông, bất quá sau khi đến tông môn, lại không có phát hiện, nguyên lai hắn biết rõ!
- Ha ha, ta mang ngươi đi gặp bọn hắn, sau khi gặp, ngươi lại tìm địa phương đột phá, tâm hồn không có ràng buộc, chẳng phải rất tốt sao!
Lão tửu quỷ nói.
Ở lão tửu quỷ xem ra, trong Phá Không kiếp ẩn chứa linh hồn trùng kích, nếu như trong lòng có sự tình không bỏ xuống được, nhất định sẽ bị ràng buộc, hắn rất hiểu rõ Nhiếp Vân, cha mẹ đúng là một trong các loại ràng buộc này.
Nên trước dẫn hắn đi xem, tiêu trừ tưởng niệm trong lòng, như vậy lại càng dễ đột phá một ít.
Thực lực càng mạnh, kiếp số càng lớn, đây là Thiên Đạo khống chế cường giả, lão tửu quỷ thân là người mạnh nhất Phù Thiên đại lục, tự nhiên biết rõ thiên kiếp của Nhiếp Vân đáng sợ, cho nên mới nói như vậy.
- Tốt!
Nhiếp Vân minh bạch lão ý tứ của tửu quỷ, cảm kích gật đầu, lập tức xoay người nhìn về phía nữ hài kia, cầm chặt cánh tay của nàng.
- Nguyệt Nhi, ngươi theo ta đi gặp phụ mẫu của ta a!
- Ta...
Nghe được Nhiếp Vân nói, Đạm Đài Lăng Nguyệt vốn là bình tĩnh liền lộ ra vẻ bối rối, bàn tay vội vàng co rúm, muốn rút về.
Thấy bộ dạng tiểu nữ hài của nàng, tất cả mọi người cười ha ha.
- Đi thôi!
Nhiếp Vân cũng cười, bàn tay cầm càng chặt.
- Ta muốn cho cha mẹ nhìn xem con dâu tương lai!
- Ân!
Sắc mặt đỏ như ánh nắng chiều, Đạm Đài Lăng Nguyệt do dự một hồi, rốt cục nhẹ gật đầu đáp ứng.
- Ha ha!
Thấy bộ dáng của nàng, nhớ tới sắp nhìn thấy cha mẹ, Nhiếp Vân đột nhiên cảm thấy kiếp trước kiếp này, thời điểm hạnh phúc nhất chính là lúc này rồi!
Kiếp trước, trước khi nhận thức Đạm Đài Lăng Nguyệt, cha mẹ đã chết, bọn hắn căn bản không biết về sau mình thích một nữ hài ưu tú như vậy.
Kiếp này, cha mẹ đều còn, chẳng những có thể tận hiếu, còn có thể cho bọn hắn nhìn thấy nữ nhân mình yêu nhất, loại hạnh phúc này để cho Nhiếp Vân cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Chuyện hạnh phúc nhất là cái gì? Không phải có được thực lực vô địch thiên hạ, mà là có thể cùng người yêu nhất tay trong tay đi tới trước mặt cha mẹ, đạt được lời chúc phúc của bọn họ.
- Tốt rồi, các ngươi cũng cùng đi với ta a!
Chứng kiến một đôi tiểu tình lữ điềm mật, ngọt ngào, lão tửu quỷ cười ha ha, quay đầu nhìn về phía Đông Tây Nam Bắc tứ đại trưởng lão cùng với bọn người Hạ Tuyền, Tư Duẫn.
- Chúng ta đi gặp cha mẹ của hắn? Cái này...
Hạ Tuyền nháy con mắt.
- Cha mẹ của bọn hắn ngươi có thể không gặp, nhưng các ngươi không phải nghi hoặc ta mang rất nhiều trưởng lão của Hóa Vân tông đi nơi nào sao? Ha ha, đi theo ta!
Lão tửu quỷ nói.
- Thì ra là thế, đi thôi!
Nghe được lão tửu quỷ nói muốn dẫn bọn hắn đi gặp các cường giả Hóa Vân tông, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
- Đi!
Thấy mọi người đồng ý, lão tửu quỷ Hạ Hành thả người nhảy lên, đơn chưởng vạch phá không gian, liền bay về phía thời không loạn lưu.
Nhiếp Vân cầm chặt bàn tay như ngọc trắng của Đạm Đài Lăng Nguyệt, vận chuyển Thiên Hành chi khí theo ở phía sau, những người khác cũng không cam chịu lạc hậu, nhao nhao đi về phía trước.
Tuy thực lực của mọi người kém Nhiếp Vân, nhưng thủ đoạn cũng không ít, quả thực như Bát Tiên quá hải, tất cả lộ ra thần thông, tốc độ rõ ràng đều không chậm.
Thời không loạn lưu cực kỳ khó đi, bất quá Hạ Hành quen thuộc lộ tuyến, một đường quẹo trái rẻ phải, thỉnh thoảng còn dùng phương pháp định vị đặc thù, may mắn không có gặp gỡ nguy hiểm, tiếp cận nửa ngày, một Thời Không lung khu cự đại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thời Không lung khu này đứng sửng ở trong thời không loạn lưu, tựa như một khí cầu cự đại, xuyên thấu qua quang màng xem xét, mọi người không khỏi hít một ngụm hơi lạnh.