Lúc trước Đoạn Diệc chạy thục mạng cho nên thực lực không mạnh như hiện tại, có thể phá diệt tiểu thế giới cũng không phải đặc biệt cao cấp, lại nói tiểu thế giới bị tà công của hắn thôn phệ, đại bộ phận đều bị phá hủy, lưu lại không được, cho nên ngoại nhân nói hắn có không ít tiểu thế giới nhưng thật ra không nhiều như thế.
- Giao tiểu thế giới cho ta.
Nhiếp Vân phân phó một tiếng.
- Vâng!
Đoạn Diệc không dám phản bác, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy có hai tiểu thế giới bị phong ấn rơi vào trong tay.
Tinh thần khẽ động, hắn triệt để luyện hóa hai thế giới này và dung nhập vào nạp vật thế giới, tinh thần Nhiếp Vân lẳng lặng khóa đối phương và lên tiếng.
- Ngươi biết ai có tiểu thế giới? Tốt nhất là cấp một!
Đối phương cũng không có nhiều tiểu thế giới, không ngờ muốn cường đoạt Hỗn Độn Vương Thạch của hắn, điểm này làm nội tâm Nhiếp Vân cực kỳ khó chịu.
- Ta không biết ai có tiểu thế giới cấp một nhưng tam giới chiến trường có thứ này...
Đoạn Diệc không dám giấu diếm, vội nói.
- Tam giới chiến trường có? Có ý tứ gì?
Nhiếp Vân sững sờ.
- Tam giới chiến trường là ba đại cường giả phong vương liên thủ chế tạo, trong đó có rất nhiều bí cảnh kỳ thật đều là tiểu thế giới, những tiểu thế giới này không lớn nhưng không gian chắc chắn, pháp tắc ngưng thực, cấp độ còn cao hơn thế giới cấp một.
Đoạn Diệc vội trả lời.
- Rất tốt, qua một lúc đi cùng ta, tiến vào tam giới chiến trường, dẫn đường cho ta!
Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm với đối phương, tinh thần khẽ động, tuệ kiếm xuất hiện và chém vào Đoạn Diệc trước mặt.
Ầm ầm ầm!
Tuệ kiếm lăng không, chỉ trong nháy mắt linh hồn Đoạn Diệc cị cắt thành hai nửa, một cái bị Nhiếp Vân luyện hóa.
- Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, những linh hồn này ta sẽ trả ngươi, ngươi còn có cơ hội trùng kích cảnh giới cao hơn, không nghe lời, trực tiếp tiêu diệt đống linh hồn này, làm linh hồn ngươi tổn hại và trực tiếp tử vong.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Cắt một nửa linh hồn của đối phương lưu lại thức hải, như vậy không kém hiến tế linh hồn bao nhiêu, chỉ cần đối phương dám sinh ra ý phản bội sẽ bị hắn diệt sát.
- Vâng!
Linh hồn bị cắt đứt một nửa, thực lực Đoạn Diệc đại tổn, vốn tưởng rằng đối phương là khối thịt mỡ, không nghĩ tới chính mình biến thành đồ ăn của người ta.
Dựa vào thực lực của mình, cho dù đối phương có linh hồn mạnh hơn nhưng hắn có thể đào thoát, bằng không lúc trước không chạy thoát khỏi vòng vây của nhiều cường giả như vậy, nhưng đối phương giả heo ăn thịt hổ, ngay từ đầu không có xuất ra linh hồn cường đại như thế, ngược lại xuất ra Hỗn Độn Vương Thạch dụ địch xâm nhập, câu dẫn bản thân hắn tham lam và kết quả biến thành như vậy.
Vèo!
Luyện hóa một nửa linh hồn của đối phương, Nhiếp Vân thả một ưửa linh hồn còn lại cho Đoạn Diệc.
Hô!
Thở ra một hơi, Đoạn Diệc lại khống chế thân thể lần nữa, hắn lạnh lùng nhìn về phía thiếu niên trước mắt, tuy giận dữ nhưng không có biện pháp.
- Trở về đi, đừng đứng đây chướng mắt ta.
Linh hồn tranh đấu chấm dứt, Nhiếp Vân trở về bản tôn, tùy ý khoát khoát tay như xua đuổi con ruồi.
Linh hồn Đoạn Diệc bị hao tổn cho nên sắc mặt trắng bệch, tánh mạng nắm giữ trong tay người khác, chỉ có thể nhận mệnh xoay người đi.
Vốn tưởng rằng là tiểu nhân âật ăn dễ như trở bàn tay nhưng kết quả ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Mọi người đang quan sát cảnh này đều ngây người sững sờ, dùng sức dụi mắt.
Đường đường Thị Huyết Cuồng Ma chạy tới giao dịch lại bị người ta đuổi đi như con ruồi.
Những người này có thể tu luyện tới nửa bước chúa tể trung tam trọng cho nên không phải người ngu, nhìn thấy sắc mặt Đoạn Diệc thì biết rõ hai người khẳng định đã giao phong, hơn nữa Đoạn Diệc ăn thiệt thòi lớn.
Có thể làm cho Đoạn Diệc thiệt thòi lớn, địa vị của Nhiếp Vân trong mắt mọi người tăng lên, chỉ trong nháy mắt vượt qua Đoạn Diệc, lúc này nhìn nhau nhưng không ai nhiều lời.
- Cảm tạ mọi người có thể tới tham gia giao lưu hội, lần giao lưu hội này sẽ do ta chủ trì.
Thời điểm hào khí trong gian phòng biến thành xấu hổ, một tiếng cười vang lên, ngay sau đó có một bóng người cao lớn ngồi lên bàn chủ vị.
- Là các chủ Thiên Nhất Các phó Úc Vĩnh!
- Hắn là cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng. . .
- Tuy Bách Cường Đồ không có tên hắn nhưng tất cả mọi người biết không phải thực lực của hắn không đủ, mà là với tư cách người của Thiên Nhất Các cho nên không thể xuất đầu như vậy!
- Hắn chủ trì giao lưu hội, có lẽ không ai dám gây chuyện đâu...
Nhìn người nọ, các ý niệm không ngừng trao đổi với nhau.
Xem ra tất cả mọi người đều nhận ra người này, thậm chí cũng từng nghe thấy thực lực của hắn.
- Giao lưu hội bắt đầu, thỉnh các vị xuất vật phẩm trao đổi ra, như vậy mọi người có thể quan sát và tiến hành đấu giá.
Úc Vĩnh nhìn quanh một vòng và lên tiếng.
Nếu là giao lưu hội, đầu tiên phải thẳng thắn thành khẩn mang các vật phẩm trao đổi ra, nếu không làm sao trao đổi?
- Tốt!
Có cường giả tọa trấn, mọi người cũng không lo lắng bảo vật lấy ra bị người ta ngấp nghé, lúc này đều lấy vật phẩm muốn trao đổi ra.
- Ta sẽ thả con tép, bắt con tôm trước, ta có thứ này gọi là Nguyên, là tính mạng thượng cổ, tuy thực lực không tính quá mạnh mẽ nhưng trên người có lực lượng vô cùng vô tận, chỉ cần thả trên thân thể, có thể bảo chứng nguyên khí trong cơ thể vĩnh viễn không khô kiệt, vô cùng vô tận!
Một lão giả đi đầu cầm lấy thần thú như con rùa đen đặt trên mặt bàn, mai rùa trên lưng bóng loáng hình thành đường vân đặc thù vô cùng dẹp mắt.
- Lại là Nguyên? Thật sự là tính mạng thượng cổ này?
- Ngươi nghe nói qua thứ này?
- Đó là đương nhiên!
- Ta nhìn thấy thứ này trong bí tịch thượng cổ, nghe nói Nguyên vừa ra đời đ lĩnh ngộ nguyên khí đại đạo, có thể vô cùng vô tận câu thông nguyên khí hải dương, liên tục không ngừng cung cấp lực lượng, có thứ này trong tay sẽ không lo lực lượng khô kiệt. . .
- Hơn nữa phù ấn trên mai rùa có thể giúp người ta lĩnh ngộ nguyên khí đại đạo, thập phần trân quý. . .
Nhìn thấy lão giả đi đầu xuất ra tính mạng đặc thù như thế, đôi mắt mọi người lóe sáng.
Loại sinh mệnh đặc thù này trong hỗn độn có số lượng thập phần thưa thớt, cả hỗn độn hải dương không tìm được vài con, lúc này gặp được có thể mở rộng tầm mắt.