Không nghĩ tới một kiếm của đối phương ác liệt như vậy chỉ là hư chiêu, sắc mặt của Phiêu Lưu Tử thay đổi, không nhịn được lui về sau một bước.
Mới vừa rồi mượn uy lực của binh khí mới, nàng ép đối phương từng bước lui về phía sau, lúc này kiếm pháp của đối phương vừa ra, nhân vật chuyển đổi, trong lòng buồn bực có thể tưởng tượng được.
- Ân ?
Nhiếp Vân vốn muốn đi, thấy kiếm này, toàn thân cứng đờ, quả đấm không tự chủ được siết chặc.
Chiêu kiếm pháp này thực quá quen thuộc... Có thể nói, toàn bộ Hỗn Độn hải dương, Hoàn Vũ Thần giới không người có thể quen thuộc hơn hắn!
Liên Nguyệt Kiếm!
Hắn nhớ nhung Đạm Đài Lăng Nguyệt sáng lập ra kiếm pháp.
Mặc dù Diêm Nhã Hân này thi triển Liên Nguyệt Kiếm có chút chỉ tốt ở bề ngoài, không có nắm giữ tinh túy chân chính, nhưng tuyệt đối là Liên Nguyệt Kiếm, hắn quyết không nhìn lầm.
Liên Nguyệt Kiếm là hắn sáng tạo, cho dù cường giả Đại Đế của thế giới này có thể sáng chế ra kiếm pháp vượt qua chiêu này rất nhiều, cũng không thể sáng chế ra giống nhau như đúc!
Diêm Nhã Hân triển ra Liên Nguyệt Kiếm... Chẳng lẽ nàng nhận biết Đạm Đài Lăng Nguyệt, hoặc là... hai người gặp qua?
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhiếp Vân lập tức sinh ra hưng phấn khó có thể át chế.
Nguyên tưởng rằng đầu mối đứt gảy, không nghĩ tới tuyệt xử phùng sinh.
Thật đúng là sơn cùng thủy tận nghi không đường, liễu ám hoa minh hữu nhất thôn!
Có Liên Nguyệt Kiếm làm chỗ dựa, Diêm Nhã Hân từ bị động hòa nhau khuyết điểm.
Nhất Kiếm Phá Trần, tựa hồ nàng chỉ biết một chiêu này, mỗi khi đến nguy cấp, sẽ dùng chiêu này giải quyết nguy cơ.
Cao thủ tỷ thí, chiến đấu mấy ngàn chiêu, không thể nào giống nhau, bởi vì một khi giống nhau, sẽ cho đối thủ dự đoán trước thời hạn, dùng thủ đoạn khác phá tan.
Mặc dù Nhất Kiếm Phá Trần là Nhiếp Vân sáng lập ở Thiên Địa lục đạo, nếu như trên thực tế ám hợp Thiên Đạo, có uy lực cực lớn, hơn nữa hai người còn không có thể phá giải chiêu này, mặc dù Diêm Nhã Hân liên tiếp sử dụng mấy lần, Phiêu Lưu Tử vẫn không cách nào ngăn cản.
- Đáng ghét, chẳng lẽ ngươi chỉ biết một chiêu này?
Thấy mua binh khí mới, lại cũng không cách nào chiến thắng, thậm chí ngay cả binh khí tiếp xúc cũng cơ hồ không có, Phiêu Lưu Tử càng nghĩ càng giận, tức giận đến oa oa kêu loạn.
Vốn nghĩ tay cầm binh khí mới, có thể sảng khoái ân cừu, để cho đối phương mặt mũi quét rác, làm sao cũng không nghĩ tới, vẫn là không cách nào chiến thắng, thậm chí bị buộc phải từng bước lui về phía sau.
- Ngừng tay! Các ngươi làm gì đó?
Đang thời điểm hai người chiến đấu khó phân thắng bại, một thanh âm quát tháo vang lên, ngay sau đó một bóng người sãi bước đi tới.
Là một lão giả, nhìn khoảng sáu mươi tuổi, nhưng thân thể được bảo dưỡng rất tốt, dung quang tỏa sáng, tinh khí thần mười phần, không có chút suy thoái cùng già nua nào.
- Lão gia tử!
Thấy người này, Phiêu Lưu Tử, Diêm Nhã Hân giật nảy mình, không có chiến thắng đối thủ, mặc dù trong mắt tràn đầy không cam lòng, nhưng vẫn vội vàng lui về phía sau, đồng thời nhảy ra vòng chiến.
- Người này chính là lão gia tử? Chủ nhân của Hồng Vân Sơn?
Nhiếp Vân lặng lẽ nhìn sang.
Vị lão giả này nhìn tuổi tác không nhỏ, lại nhất cử nhất động mang khí dương cương, lực lượng trong cơ thể lưu chuyển, tạo thành đoàn đoàn vòng xoáy.
Rất hiển nhiên đã đạt tới Hoàng cảnh.
Bất quá, hẳn chỉ là Hoàng cảnh sơ kỳ, cách đỉnh phong còn có một khoảng cách rất lớn.
Thực lực như vậy, ở trong mắt người bình thường, đúng là có thể xưng vương xưng bá, nhưng ở Hồng Hà Môn, lại cái gì cũng không tính. Sở dĩ không có tiêu diệt, sợ rằng có lợi ích gút mắc nào đó.
- Lão gia tử... Chúng ta nhàn rỗi nhàm chán, nên so tài một chút!
- Đúng vậy, chúng ta chỉ là so tài...
Tựa hồ cực kỳ sợ hãi lão gia tử này, hai người Phiêu Lưu Tử vội vàng đổi lời nói.
- Hừ, ngày mai sẽ là thọ yến của ta, ta không hy vọng xuất hiện chuyện gì. Nếu như phát hiện bởi vì một ít chuyện nhỏ mà tranh cường háo thắng nữa, đừng trách ta không khách khí!
Tựa hồ lão gia tử đã sớm biết ý nghĩ của các nàng, không lưu cho chút mặt mũi nào, quát lạnh.
- Vâng !
- Vâng !
Hai người thấy lão gia tử nổi giận, đồng thời sợ hết hồn, không dám nói nhiều.
- Đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ có khách nhân đến, không thiếu được một phen xã giao, ta không hy vọng Hồng Vân Sơn chúng ta lưu lại xấu ấn tượng cho người ta!
Thấy thuộc hạ nhận lầm, lão gia tử cũng không tiện ở trước mặt mọi người làm lớn chuyện, khoát tay một cái, xoay người rời đi.
Phiêu Lưu Tử hành động không có kết quả, thấy lão gia tử nói đến phân thượng này, cũng không dám vi phạm, không thể làm gì khác hơn là mặt đầy hận ý xoay người rời đi.
- Hừ!
Diêm Nhã Hân cũng vặn thân thể mềm mại một cái, đi trở về tiểu viện, đóng cửa lại.
Mọi người đi sạch sẽ, ở chỗ tối, một bóng người đi ra.
Đúng là Nhiếp Vân.
Thủ đoạn che giấu của hắn cực mạnh, trừ Hoàng cảnh viên mãn, cho dù Hoàng cảnh đỉnh phong muốn phát hiện cũng khó khăn, tuy trận pháp ở Hồng Vân Sơn nhiều lắm, nhưng căn bản không biết đã có người trà trộn vào.
- Hỏi rõ nữ nhân này học kiếm pháp với ai, có khi có thể tìm được đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt!
Mặc dù Đạm Đài Lăng Nguyệt không nhớ chuyện lúc trước, nhưng chiêu số võ công lại nhớ rất sâu, Liên Nguyệt Kiếm ở trong tất cả mọi người chỉ có nàng biết, nếu như đoán không sai, Diêm Nhã Hân kia khẳng định gặp qua, hoặc nhận biết.
Muốn tìm, trực tiếp tra hỏi người này là được.
Vèo!
Thân thể thoáng một cái, tiến vào sân, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, một lực lượng huyền ảo bao phủ cả viện vào bên trong.
Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, trước phong ấn nơi này lại nói.
- Người nào?
Năng lượng của hắn không có chút che giấu nào, lập tức đưa tới người trong sân cảnh giác, khẽ hô một tiếng, mấy bóng người nhảy ra ngoài.
Chính là đám người Diêm Nhã Hân mới vừa rồi.
- Tại hạ có chuyện hỏi thăm, chư vị không cần khẩn trương!
Nhiếp Vân cười nhạt, thi triển ra thiên phú Tiên Âm sư phối hợp Đầu Độc sư.
Hô!
Người nơi này thực lực mạnh nhất chính là Diêm Nhã Hân, cũng bất quá Vương cảnh đỉnh phong, không phải là đối thủ của hắn, thời gian không lâu, ánh mắt liền mê ly, đã bị đầu độc.
- Đại nhân xin hỏi!
Thần trí mơ hồ, Diêm Nhã Hân không có chút phản kháng nào, thái độ cung kính.
- Chiêu kiếm pháp mới vừa rồi của ngươi là ai dạy?
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Mặc dù giọng nói rất thanh đạm, nhưng trong lòng khẩn trương không nói ra được, như sợ đối phương nói không biết.
- Hồi bẩm đại nhân, kiếm chiêu là học từ lão gia tử!
Diêm Nhã Hân nói.
- Học từ lão gia tử?
Nhiếp Vân nhíu mày.